Người của ông ta nên ông ta hiểu rõ, cho dù bị phát hiện cũng nhất định có thể thoát thân, nhưng lâu như vậy còn chưa trở về chỉ có một loại kết quả là bị giết hoặc không có đường thoát tự sát.
Nhưng thành phố Ngọc Trai cũng chỉ có vài cao thủ mà thôi, không phải đi lấy đồ sẽ gặp phải cao thủ chứ.
“Đội trưởng, làm sao có thể, mục tiêu lần này của chúng ta cũng không phải cao thủ nước Đại Xuân.”
“Có thể, nhưng đã lâu như vậy rồi còn chưa trở về nhất định là đã xảy ra chuyện.”
Ánh mắt người đàn ông trung niên trở nên suy tư, nhớ lại chuyện trước đó không lạnh mà run.
“Đội trưởng, vậy phải làm sao bây giờ, chúng ta rời đi hay tiếp tục cử người đi hoàn thành nhiệm vụ?”
Người đàn ông trung niên phục hồi tinh thần: “Trước tiên nói với bên dưới chúng ta sẽ rời đi, cao thủ ở thành phố Ngọc Trai chúng ta cần phải lưu ý điều tra lại một lần nữa, đặc biệt là nhà.”
“Vâng!”
Ngày hôm sau, đám người Giang Vị Noãn đi học, Lăng Bảo Châu cũng đi làm, Ninh Vũ Phi lúc này mới đi tới nơi giấu thi thể.
Đem thi thể đó một lần nữa lấy ra nhìn một chút chính xác là người Nhật Bản, chỉ có người Nhật Bản mới thích giữ một chút râu ria, khó coi cực kỳ.
Lục lọi một lượt cũng không tìm được ấn ký của tổ chức có liên quan, theo lý mà nói tổ chức của người Nhật Bản đều có dấu ấn thân phận, ví dụ như hoa đào, hình xăm tám con rắn lớn vân vân...
Nếu không có vậy tên này chính là một sát thủ không có bất kỳ thân phận nào đáng nói.
Không tra được thân phận cũng không có bất kỳ giá trị gì, Ninh Vũ Phi gọi điện thoại cho Vân Liên nhờ cô ấy giúp xử lý thi thể, còn mình đi học.
Hôm nay vốn là đi huấn luyện nhưng Ninh Vũ Phi lại ở trong lớp học gặp Trần Thành Hạo.
“Thành Hạo, cậu không đi huấn luyện sao?”
“Ồ, Vũ Phi à, cậu không biết sao, có lẽ chúng ta không phải thi đấu.” Trần Thành Hạo thở dài.
“Xảy ra chuyện gì vậy, không phải còn một trận thắng nữa là có thể giành được vị trí thứ nhất ở phía Nam sao?”
“Này!”
Trần Thành Hạo thở dài, tiếp tục nói: “Cậu không biết đội bóng lần này chúng ta phải đối mặt là đội bóng của một ông chủ lớn, không cho phép chúng ta tiếp tục thi đấu, chúng ta phải tiết chế để đưa đội bóng của ông ta vào tứ kết quốc gia.”
“Đối phương từ đâu đến?” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Có vẻ như một đại gia ở Thành phố Nam Hải, chúng ta chỉ là một trường học, sự kiện này lại được tổ chức bởi rất nhiều nhà tư bản, trường chúng ta lại không có sự hỗ trợ của ông chủ lớn nào cả.”
Nếu thật sự giống như Trần Thành Hạo nói, như vậy đối phương cũng quá bắt nạt người khác.
Long Diệu năm nay mới có một kết quả tốt có thể đánh bại bốn đội mạnh nhất trong cả nước, tương lai của các cầu thủ rất tươi sáng.
Bây giờ lại bị các ông lớn lớn thao túng như vậy tất cả nỗ lực đều là vô ích sao.
“Mặc dù trường chúng ta có những ông lớn trong hội đồng quản trị, nhưng tâm trí của họ không phải là bóng rổ, vì vậy chúng ta không thể làm gì được.”
“Được rồi, lát nữa tôi sẽ tìm huấn luyện viên Tằng nói chuyện một chút!”
Vào tiết học, Ninh Vũ Phi đi vào trong phòng đào tạo trước kia rất náo nhiệt hiện tại lại trở nên im ắng.
Huấn luyện viên Tằng một mình yên lặng ngồi trên ghế, trên mặt đầy không cam lòng cùng u buồn, không nghĩ tới một đường đánh đến bây giờ lại gặp phải kết quả như vậy.
Ngay cả khi thua ở đấu trường cũng được, nhưng lại buộc yêu cầu rút lui hoặc chơi giả, mọi người sao có thể cam tâm!
“Huấn luyện viên.” Ninh Vũ Phi nói.
Huấn luyện viên Tằng vội vã lau nước mắt nói: “Ngồi xuống đi.”
“Vâng!” Ninh Vũ Phi nhặt bóng rổ lên ném một cái, trúng rổ.
“Huấn luyện viên, không cam lòng phải không?”
“Ừ, ai có thể cam lòng chứ, vốn tưởng rằng có thể vào tứ kết quốc gia, nhưng bây giờ…”
Ninh Vũ Phi nói: “Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp sao? Tìm hội đồng quản trị chưa?”.