Ninh Vũ Phi vội vàng giơ tay lên: "Đến tôi.
"
"Ai hỏi cậu, cậu thích làm gì thì làm, đừng phạm pháp là được rồi.
" Lăng Bảo Châu tạt cho Ninh Vũ Phi một gáo nước lạnh.
"Vũ Phi, sau này cậu muốn làm gì?" Tư Đồ Y Nhạn lên tiếng hỏi.
"Chuyện đó! chuyện đó! tôi cũng chưa biết nữa.
"
"Ơ! "
Bốn người có mặt trong phòng đều trợn trắng mắt, vừa nãy còn chủ động như thế, thế nhưng bây giờ muốn làm gì cũng không biết.
Giang Vị Noãn lại nói: "Vũ Phi có thể làm bác sĩ đấy, bác sĩ cũng không tệ.
"
"Vũ Phi cũng có thiên phú trong lĩnh vực âm nhạc, có thể làm một nhạc sĩ.
" Tư Đồ Y Nhạn nói.
"Vậy! anh Vũ Phi, cũng có thể làm bác sĩ Đông y đấy.
" Đường Tố Nga cũng yếu ớt nói một câu.
"Ý của tôi thì Ninh Vũ Phi nên đọc nhiều một chút để có thể vào trường cảnh sát hoặc đi làm lính, rèn luyện cơ thể mình chính là tốt nhất.
" Lăng Bảo Châu nói.
Ninh Vũ Phi nhìn bốn người họ, không biết cái nào tốt.
Thật ra thì anh chỉ muốn tìm một công việc an ổn để sống qua ngày.
Thế nhưng anh vẫn còn một mối thù máu phải điều tra, thật sự là không thể kiềm chế được.
"Ôi, các người không cần phải lo lắng cho tôi đâu, nếu không được thì tôi sẽ đi ăn bám thôi.
" Ninh Vũ Phi cười nói.
"Ăn bám sao? Vậy thì đừng nói tôi quen biết với cậu.
" Lăng Bảo Châu lên tiếng cảnh cáo.
Tới giờ cơm tối, Ninh Vũ Phi chuẩn bị ra khỏi nhà, bởi vì anh còn phải tham dự buổi tiệc của nhà họ Tiêu.
Bây giờ đã bảy giờ rồi, chạy tới thì cũng vừa kịp lúc.
"Mọi người cứ từ từ ăn, tối nay tôi phải ra ngoài một chuyến, tối trễ một chút tôi sẽ quay về.
"
Ninh Vũ Phi chạy như bay ra khỏi cửa căn bản không cho họ cơ hội nào để hỏi thăm, nếu để họ hỏi thì anh sẽ không thể đi được.
Ninh Vũ Phi đi tới trước cửa biệt thự nhà họ Tiêu, một người vệ sĩ đứng bên ngoài đưa tay chặn anh lại.
"Thưa anh, tối nay nơi này tổ chức tiệc mừng thọ, không cho gặp bất kỳ người nào, mời anh quay về.
" Tên vệ sĩ lên tiếng.
Một chiếc xe ở bên cạnh Ninh Vũ Phi nhanh chóng chạy vào, tên vệ sĩ kia vội vàng đi tới nói mấy câu, sau đó khách sáo để xe của đối phương chạy vào.
Sau đó lại quay về bên cạnh Ninh Vũ Phi, nói: "Anh hãy về đi.
"
"Tôi cảm thấy vô cùng kỳ lạ, vì sao chiếc xe kia có thể đi vào được, còn tôi thì không?" Ninh Vũ Phi cảm thấy khó hiểu.
"Bởi vì người đó là khách do ông chủ mời, đương nhiên có thể vào trong rồi.
"
"Cái này không đúng, bọn họ cũng không có đưa thiệp mời thì sao anh biết họ chắc chắn là khách mời của ông cụ?"
Lời nói của Ninh Vũ Phi khiến mấy người vệ sĩ có chút tức giận, anh ta không nhịn được nói: "Sao anh nhiều chuyện như thế, chiếc xe này của anh có thể so sánh với chiếc Maybach của người ta sao?"
Nghe thấy thế cuối cùng Ninh Vũ Phi cũng biết, hóa ra giấy thông hành chính là những chiếc xe đắt tiền, xe của anh thật sự không tốt như Maybach.
Thế nhưng đây cũng không phải là lý do để anh bị chặn lại ngoài.
Không còn cách nào khác, Ninh Vũ Phi cũng không thể làm gì khác hơn là gọi cho Tiêu Úc Tâm, anh còn vốn định sẽ cho đối phương một bất ngờ.
Đội trưởng đội vệ sĩ đi tới trước mặt anh, lên tiếng dò hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Không phải khách thì bảo họ ra về, tối nay chúng ta nhất định phải bảo đảm cho nơi này được an toàn tuyệt đối.
"
"Vâng thưa đội trưởng.
"
Tên vệ sĩ gõ vào cửa xe, lớn tiếng quát lên: "Đừng gọi gì nữa, mau đi về đi, nếu còn không mau về thì chúng tôi buộc phải sử dụng những biện pháp cưỡng chế.
"
"Anh gấp cái gì?"
Nếu không phải bởi vì anh đã đồng ý với Tiêu Úc Tâm thì Ninh Vũ Phi cũng sẽ không tới nơi này đâu.
Thế nhưng điều kỳ lạ là Tiêu Úc Tâm lại không nghe điện thoại, điện thoại vẫn luôn trong trạng thái tắt máy.
"Ầm.
"
Cú đá của đối phương khiến Ninh Vũ Phi cảm thấy không vui.
SSá cửa xe như thế để làm gì, để chứng tỏ uy quyền sao?.