“Tiểu sư đệ, giúp chị cởi dây ra trước, chị sẽ thưởng cho em.” Lâm Thanh Tiêu nói.
Chính cô ấy cũng không ngờ khi mình đối mặt với chị cả, không đỡ nổi một chiêu đã bị đánh bại rồi, còn bị đóng gói cho về nước.
Ninh Vũ Phi cười ha ha nói: “Chị, lúc trước chị bắt nạt em rất hăng, bây giờ cơ hội đang bày ra trước mặt em đó.”
“Tiểu sư đệ, có gì thì từ từ nói.
Chị nhận sai, được chưa?”
“Chị, xin lỗi nha.”
Ninh Vũ Phi cởi giày cao gót của Lâm Thanh Tiêu ra, dùng tay gãi lòng bàn chân của cô ấy, cảm giác đó khiến cho Lâm Thanh Tiêu muốn khóc hay cười đều khó.
“Tiểu sư đệ, tha cho chị đi, chị sai rồi, sau này sẽ không bắt bạt em nữa.” Lâm Thanh Tiêu cầu xin tha thứ.
“Không được, em phải hồi lại vốn.”
Qua một hồi lâu, Lâm Thanh Tiêu khôi phục lại sức lực, trực tiếp kéo đứt dây thừng.
Thấy thế, Ninh Vũ Phi vội vàng chạy trốn, chạy càng nhanh càng tốt, nếu như bị chị tư bắt được, mình sẽ toi mất.
Lâm Thanh Tiêu nhìn Ninh Vũ Phi đã chạy đi rất xa, tức đến dậm chân: “Dám mách lẻo với chị cả, rồi có ngày sẽ dạy dỗ em thật tốt.”
“Em dám dạy dỗ Tiểu sư đệ thì chị liền dạy dỗ em.”
Bỗng nhiên có một giọng nói truyền đến, Lâm Thanh Tiêu lập tức xoay người, mỉm cười nói: “Chị cả, sao chị cũng trở về rồi?”
“Đừng nói đến cái này, hiếm khi chị đến đây một chuyến.
Em cũng đừng chỉ biết nhàn rỗi, cùng chị trở về thăm sư phụ.”
“Vậy để em nói em năm một tiếng.
Chị hai và chị ba đều đang rất bận, để hôm nào bọn họ về sau cũng được.” Lâm Thanh Tiêu thuyết phục.
“Được.”
Bởi vì đã rời đi được mấy năm rồi, mỗi năm bọn họ đều gửi tiền về cho sư phụ, cho nên cuộc sống mấy năm gần đây cũng tốt lên rất nhiều.
Nhưng mỗi lần muốn trở lại thì đều bị sư phụ từ chối, không cho bọn họ trở về.
Lần này, Nhan Tố Hinh nhất quyết muốn trở lại, bọn họ đã không phụ sự kỳ vọng mà đều công thanh danh toại, nên bây giờ là lúc trở về để chia sẻ một phần vui mừng với sư phụ rồi.
“Tiểu sư đệ vừa rời núi, sư phụ sẽ không phép trở về, để em ấy qua mấy năm nữa đi.”
“Chị cả, chị cần gì phải lo cho Tiểu sư đệ, đừng quên tiểu sư đệ là người được sư phụ yêu quý nhất, nhất định sẽ cho Tiểu sư đệ bảo bối lợi hại nào đó.” Lâm Thanh Tiêu nói.
“Ừm.
Chị đi thay bộ quần áo, đợi chút nữa em năm đến thì lập tức xuất phát.”
Lâm Thanh Tiêu vội vàng lấy quần áo của mình ra: Chị cả, mặc của em này.
Quần áo của em làm cho Tiểu sư đệ bị mê hoặc đến quên đường quên lối luôn đó.”
“Đi qua một bên, quần áo của em không hợp với chị.
Chị mặc của em hai là được.” Nhan Tố Hinh trực tiếp trợn mắt.
“Quần áo của chị hai đều rất bảo thủ, khó chịu chết đi được.”
Một lúc sau, Hoa Nùng Yêu cũng về đến biệt thự, ba người liền cùng trở về tỉnh Bắc Xuyên.
Sau khi Ninh Vũ Phi hoàn thành xong chương trình học, huấn luyện viên Tằng đã đứng đợi rồi.
“Huấn luyện viên, sao thầy lại đến đây?”
Ninh Vũ Phi kinh ngạc, bởi vì khi mình đi học không biết huấn luyện viên sẽ tới.
“Người bỏ thuốc kia đã bị bắt rồi, chính là huấn luyện viên Lý làm, hiện giờ ông ta đã bị cảnh sát bắt lại.”
“Hóa ra là tên đó, làm cho mấy người Thành Hạo vẫn chưa hồi phục lại được.” Ninh Vũ Phi nói.
Nếu như là tên huấn luyện viên Lý này, Ninh Vũ Phi cũng không ngạc nhiên, bởi vì loại người này có tính trả thù rất mạnh, nhưng cũng sợ chết nên không dám bỏ độc trí mạng.
Nếu không, ông ta có mười cái mạng cũng không đủ để đền bù.
Huấn luyện viên Tằng nói: “Ngày mai, chúng ta muốn tiến hành thi đấu, không thể chỉ vì một đội bóng của chúng ta mà liên lụy đến cả cuộc thi.
Nếu chúng ta không đi thì sẽ xem như là bỏ quyền.”
“Chủ yếu là xem tình hình hồi phục của mấy người Thành Hạo như thế nào đã, nếu như không có vấn đề gì thì có thể đánh.”
“Không sai, tôi cũng nghĩ như vậy.
Nếu như bọn họ thật sự không đánh được, đến lúc đó cậu dẫn theo đội hai lên.”
Hóa ra huấn luyện Tằng đến đây là muốn nói với mình chuyện này, dù sao đây cũng là trận đấu cuối cùng mà ông ấy dẫn đội, không muốn kết thúc trong tiếc nuối.
“Được, không thành vấn đề.”.