Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 704: Thi Đấu






“Ôi chúa ơi, vậy thì anh nhất định phải cẩn thận, chú ý an toàn.


“Được rồi được rồi, khi nào thì đến lượt anh dặn dò tôi.

” Ninh Vũ Phi nói.

Christopher cúi đầu xuống: “Không dám.


“Nhanh chóng sắp xếp máy bay cho tôi, tôi phải đi rồi.


“Vâng.



Ninh Vũ Phi nhanh chóng bắt đầu chuyến hành trình về nước, nhưng cần phải có thời gian, hy vọng bọn họ có thể giành được thành tích tốt cho dù mình không có mặt ở đó.

Lúc chín giờ, mọi người đã đến nơi, huấn luyện viên Tằng gọi điện thoại cho Ninh Vũ Phi, nhưng luôn bị thông báo là không nằm trong khu vực có tín hiệu.

Trần Thành Hạo cũng gọi qua mấy lần, nhưng lần nào cũng nhận được kết quả tương tự như huấn luyện viên Tằng.

“Huấn luyện viên, tại sao Ninh Vũ Phi vẫn chưa đến? Mấy trận đấu sau này nếu như không có cậu ấy thì sẽ rất khó chơi.

” Đỗ Đức Mạnh nói.

Bởi vì lần này bọn họ phải đối mặt với đội bóng của trường đại học thành phố Tân Yên, một đội có thực lực rất mạnh, chỉ bằng thực lực của bọn họ thật sự rất khó giành được chiến thắng.

Sau khi kiểm tra thời gian, huấn luyện viên Tằng nói: “Bây giờ chúng ta không có thời gian chờ Ninh Vũ Phi nữa, hy vọng cậu ấy có thể có mặt.

Bây giờ tôi sẽ đi đăng kí cho các cậu trước.


“Trần Thành Hạo, Cao Tử Tuấn, hai người các cậu cũng tới đây.


“Hả?” Trần Thành Hạo và Cao Tử Tuấn quay mặt nhìn nhau.

Bởi vì bọn họ chỉ là những cầu thủ dự bị, có thể có cơ hội được ra sân thi đấu một lần đã là rất tốt rồi, không nghĩ tới trực tiếp được đứng trong đội hình xuất phát.

Huấn luyện viên Tằng nói: “Hai người các cậu tập luyện lâu như vậy, đã đến lúc thể hiện giá trị của mình.


“A? Huấn luyện viên tin tưởng tôi như vậy, tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức.


” Trần Thành Hạo cười nói.

“Được rồi, hai người các cậu một người làm trung phong, một người làm hậu vệ.


Nhanh chóng đến giờ thi đấu, Trần Thành Hạo nằm trong đội hình xuất phát, nhiệt tình bắt tay với đối phương: “Xin chào.

Đây là lần đầu tiên tôi nằm trong đội hình xuất phát, xin hãy chỉ dạy nhiều hơn.


“Ừ.

” Đối phương mỉm cười.

Mãi đến lúc này cũng không nhìn thấy bóng dáng Ninh Vũ Phi xuất hiện, mọi người không có thời gian quan tâm nữa, có lẽ Ninh Vũ Phi thật sự có việc.

Bọn họ không thể dựa hết vào Ninh Vũ Phi, bọn họ cũng cần sự nỗ lực của bản thân.

Quyền giao bóng thuộc về đám người Long Diệu, Cao Tử Tuấn vẫn luôn quan sát lối chơi ở vị trí hậu vệ của Ninh Vũ Phi, đã học hỏi được rất nhiều điều, còn cả cách chuyền bóng và kiểm soát tình hình.

Sau khi thực hiện một đường chuyền bên ngoài để thu hút sự chú ý, Chu Thịnh lại dùng một động tác giả, trực tiếp đánh lừa đối thủ, làm cho đối phương nghĩ rằng cậu ta sẽ chuyền bóng ra ngoài cho Cao Tử Tuấn, kết quả lại là chuyền đến tay của Trần Thành Hạo.

“Ha ha ha.


Sau khi Trần Thành Hạo nhận được bóng lập tức cười to, nhanh chóng nhảy lên ném bóng vào rổ, ghi được hai điểm đầu tiên.

Là một người vô cùng hênh hoang, bình luận viên cũng bắt đầu thổi phồng, nào là năm nay Long Diệu thay da đổi thịt, chắc chắn sẽ rửa sạch nỗi nhục trước đây, trở thành số một miền Nam, thăng cấp thành thi đấu chung kết cả nước.


Cuộc đối đầu giữa hai đội vô cùng kịch liệt, đánh qua đánh lại, từng bước ép sát nhau, không cho đối phương có bất kỳ cơ hội phòng thủ nào.

Huấn luyện viên Tằng rất hài lòng với khả năng kiểm soát tình hình của Cao Tử Tuấn, để có thể đảm nhiệm được vị trí của Ninh Vũ Phi, ông ta đã đặc cách huấn luyện Cao Tử Tuấn, để cho anh ta luyện tập khả năng chơi bóng ở vị trí hậu vệ của Ninh Vũ Phi.

Chu Lục Đô cũng rất xuất sắc, cậu ta đã có lối chơi của riêng mình, rất khó để thay đổi trong khoảng thời gian ngắn, nhưng Cao Tử Tuấn thì khác, chưa có lối chơi của riêng mình, cho nên học hỏi để thay đổi sẽ rất nhanh.

Bây giờ Cao Tử Tuấn đã hoàn toàn thay thế Chu Lục Đô, trở thành hậu vệ trong đội hình xuất phát mới, điểm thiếu sót duy nhất đó chính là cơ hội để bản thân lấy điểm không nhiều.

Thời gian thi đấu trôi qua rất nhanh, hiệp một đã kết thúc rồi, chỉ chênh lệch nhau có hai điểm mà thôi.

Long Diệu thấp hơn hai điểm.

“Chơi rất tốt, nhanh chóng nghỉ ngơi một lát đi, tiếp tục tiến lên.

” Huấn luyện viên Tằng nói.

“Vâng.


Sau khi mọi người nghỉ ngơi, nhân viên hậu cần của Long Diệu mang một thùng đồ uống lên, đám người Trần Thành Hạo cầm lấy uống một ngụm rồi lập tức nghỉ ngơi.

Cùng lúc đó, một người đàn ông trung niên đang ngồi trên khán đài bỗng nhiên lộ ra một nụ cười âm hiểm.

.