Giọng nói thu hút ánh mắt của tất cả những người đang dùng bữa, Trần Thành Hạo cau mày, nói: “Ninh Vũ Phi, tôi đi xem một chút!”
“Ừ!”
Bà Trần vội vàng đi ra, không hiểu hỏi: “Mấy vị có chuyện gì vậy?”
“Bà xem, đây là cái gì hả?” Hoàng Mao chỉ vào con ruồi trong nồi lẩu.
“Tại sao lại có ruồi ở đây!”
Vẻ mặt của bà Trần căng thẳng, nhanh chóng đi vào bên trong gọi chồng ra, nói: “Cái này?”
“Không thể nào, phòng bếp nhà chúng ta vệ sinh rất sạch, làm sao có thể có ruồi được!”
Đột nhiên, ông Trần hiểu ra, mỉm cười nói: “Mấy anh em, con ruồi này tôi không biết từ đâu bay đến, nhưng nếu xuất hiện ở trong nồi lẩu là lỗi của chúng tôi, như này đi, tôi bây giờ lập tức đổi một nồi lẩu mới cho các anh, các anh thấy thế nào?”
“Hừ, coi như ông thức thời!”
Thế nhưng mấy người đã ăn no rồi, ăn làm sao được nữa.
Tên mũ xanh kéo Hoàng Mao nói thầm đôi câu, sau đó hùng hồn nói: “Có ý gì, anh em ba người chúng tôi ăn nồi lẩu có ruồi, các người cho rằng như thế thì sẽ không sao à?”
“Vậy các anh muốn như thế nào?”
Trần Thành Hạo đi lên, từ nhỏ đã cùng ba mẹ vào Nam ra Bắc, bản thân cũng hiểu rõ cách làm của ba, thế nhưng đám lưu manh này còn muốn đưa ra yêu cầu quá đáng.
“Tiểu Hạo, đừng xúc động!” Ông Trần giữ chặt con trai lại.
Khóe miệng Hoàng Mao cong lên, nói: “Chuyện con ruồi này, anh xem phải giải quyết như nào, anh cho rằng không lấy tiền của chúng tôi là được sao?”
“Vậy các anh muốn thế nào?” Ông Trần cũng không hài lòng.
“Rất đơn giản, chúng tôi ăn phải nồi lẩu có ruồi bên trong, nếu như con ruồi này mang vi khuẩn thì phải làm sao bây giờ? Chúng tôi phải đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, chỗ tiền này đương nhiên là mấy người phải trả rồi!” Hoàng Mao nói.
“Các người đây là đang dọa dẫm, có tin chúng tôi báo cảnh sát không?”
“Báo cảnh sát cái gì, rõ ràng chính là nhà các người làm đồ ăn không hợp vệ sinh, cảnh sát có đến cũng vo ích, hôm nay mau chóng đưa tiền, nếu không thì xảy ra chuyện gì tôi không nói trước được đâu!”
Trần Thành Hạo vơ cái ghế định đánh nhau, đối phương rõ ràng là muốn quỵt tiền, ăn xong thả con ruồi vào nổi lẩu, thấy người nhà mình thật thà, lại bắt đầu dọa dẫm ngược lại, bảo sao không tức cho được.
Thế nhưng Trần Thành Hạo vừa nhấc cái ghế lên đã bị ba mẹ kịp thời cản lại.
Thấy thế, Hoàng Mao hét ầm lên: “Tới đây, có giỏi thì đập vào mặt tao này, hôm nay mày mà không dám đánh, thì chính là thằng hèn!”
“Mày…” Trần Thành Hạo tức giận hét lên.
Vào lúc Hoàng Mao đang đắc ý, thì một cái tát vang lên.
Bốp!
Hoàng Mao trực tiếp lùi lại phía sau mấy được, được đồng bọn đỡ lấy, trên mặt in rõ hình một bàn tay.
“Ninh Vũ Phi?” Trần Thành Hạo kinh ngạc nói.
“Bọn họ không dám đánh, tôi dám đánh.
” Ninh Vũ Phi nhìn mấy người đám Hoàng Mao.
Lỗ mũi Hoàng Mao chảy máu, hung ác chỉ vào Ninh Vũ Phi, nói: “Thằng oắt con, mày là đứa nào, dám đánh ông đây?”
“Anh không có tư cách biết tôi là ai.
”
Ninh Vũ Phi từng bước đi đến, lại giáng thêm một cái tát.
“Bốp!” Hoàng Mao trực tiếp ngã lăn quay trên đất.
Ông bà Trần lo lắng, nhưng Trần Thành Hạo nói: “Không sao dâu, Ninh Vũ Phi có bối cảnh, không có chuyện gì đâu.
”
“Mày mày mày…” Hoàng Mao tức thở phì phò, hô: “Chúng mày, lên cho tao, đánh chết thằng oắt con này cho tao, mau lên!”.