Cho dù là cảnh sát đến, Âu Dương Minh Khánh cũng không hề hoảng hốt, mà là thay tên bảo vệ nắm lấy dây thừng của Tư Đồ Y Nhạn.
Như thế thì cho dù cảnh sát đến cũng không dám làm gì, một khi anh ta buông tay, Tư Đồ Y Nhạn sẽ ngã chết.
Lăng Bảo Châu là người đầu tiên đi vào, nổi giận nói: “Âu Dương Minh Khánh, bỏ súng trong tay xuống, nhanh lên.
”
“Chị Bảo Châu, Vũ Phi, chị mau cứu Vũ Phi đi.
”
Tư Đồ Y Nhạn nói.
Lúc này, Lăng Bảo Châu nhìn thấy Ninh Vũ Phi trúng hai viên đạn, mất máu nghiêm trọng nói: “Ninh Vũ Phi, tranh thủ thời gian đi cấp cứu đi, nhanh.
”
Nói xong đã muốn lôi Ninh Vũ Phi đi, nhưng Ninh Vũ Phi không chịu.
“Mục tiêu của Âu Dương Minh Khánh là tôi, không sao đâu!”
“Thế nhưng vết thương của cậu! ”
Lăng Bảo Châu sốt ruột.
“Vẫn ổn.
”
Ninh Vũ Phi bước lên hai bước, nói: “Âu Dương Minh Khánh, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Chẳng thế nào cả, tôi chỉ muốn xem xem anh chết như thế nào, Ninh Vũ Phi à Ninh Vũ Phi, hiện tại anh phải quỳ xuống trước mặt tôi, cầu xin tôi thả người thì mới được.
”
“Được, chỉ cần anh không buông tay, tôi sẽ làm.
”
Nghe thế, Âu Dương Minh Khánh cười ha ha, kết quả là lại bắn ra một phát súng.
“Hự.
”
Ninh Vũ Phi nhẹ giọng rên một tiếng, đùi trúng đạn.
“Âu Dương Minh Khánh, anh mau bỏ súng xuống nhanh.
”
Lăng Bảo Châu hiện tại chỉ hận không thể đánh chết Âu Dương Minh Khánh.
“Bắn đi, cô bắn đi chứ, chỉ cần cô nổ súng, tôi sẽ buông tay ra ngay.
”
Âu Dương Minh Khánh cười nói.
ngôn tình hài
“Đừng, tôi làm được.
”
Ninh Vũ Phi đi qua mấy bước, ngón tay lại ở sau lưng hướng dẫn Lăng Bảo Châu bước tiếp theo phải làm gì.
Khoảng cách với đối phương càng lúc càng gần, Ninh Vũ Phi nói: “Không được buông tay, tôi có thể quỳ xuống.
”
“Quỳ xuống cầu xin tôi, nhanh lên.
”
“Được!”
Đầu gối Ninh Vũ Phi từ từ cong xuống, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Âu Dương Minh Khánh, trong khoảnh khắc đối phương chớp mắt.
Ngân châm trong tay anh lập tức bay ra, đâm trúng vào cánh tay Âu Dương Minh Khánh.
“A…”
Đối phương bị đau, buông lỏng dây thừng ra, Ninh Vũ Phi tranh thủ thời gian lao sang, bắt lấy dây thừng, nhưng bản thân anh cũng bị kéo theo.
Hai tên tay sai kia muốn giết Ninh Vũ Phi, nhưng Lăng Bảo Châu đã nhanh chóng nổ súng.
“Pằng pằng pằng…”
Tay sai ngã xuống đất, cô ấy muốn lên nòng bắn Âu Dương Minh Khánh thì đã không còn thời gian nữa.
Âu Dương Minh Khánh bắn một phát lên lưng Ninh Vũ Phi.
“A…”
Một súng này thiếu chút nữa đã bắn trúng xương sống của Ninh Vũ Phi, Ninh Vũ Phi xoay người, đá một chân lên mặt Âu Dương Minh Khánh.
Âu Dương Minh Khánh choáng váng đầu óc, cả người ngã xuống lầu.
Nhưng anh ta vẫn theo bản năng túm lấy cổ áo Ninh Vũ Phi, kéo Ninh Vũ Phi theo.
“Ninh Vũ Phi?”
Lăng Bảo Châu nhanh chóng tiên lên, bắt lấy cán ròng rọc đang không cách nào chịu được trọng lượng của ba người.
Những cảnh sát khác cũng vào hỗ trợ, nếu không một mình Lăng Bảo Châu cũng bất lực, có khi lại góp thêm bản thân vào.
Âu Dương Minh Khánh bắt lấy vai của Ninh Vũ Phi, hung hăng nói: “Ninh Vũ Phi, anh cho rằng anh có thể thoát được sao? Là anh đã hủy hoại tôi, cùng chết đi!”
Ninh Vũ Phi không để ý đến anh ta, mà nói với Lăng Bảo Châu: “Cứu Y Nhạn lên đi.
”
“Ninh Vũ Phi… ha ha ha…”
Âu Dương Minh Khánh muốn kéo theo Ninh Vũ Phi xuống.
Nhưng mà Ninh Vũ Phi hôm nay lại mặc một chiếc áo sơ mi không được tốt cho lắm, bị Âu Dương Minh Khánh kéo như thế, nó liền xoẹt một tiếng, rách nát.
“A…”
Âu Dương Minh Khánh triệt để ngã xuống, trên tay còn cầm theo mảnh vải áo của Ninh Vũ Phi.
.