Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 500






Lúc này, một giáo viên vội vội vàng vàng đi từ cửa vào, lo lắng hỏi: “Em Điền Mai Ngọc, sao em lại chạy tới đây làm phiền các bạn lớp khác học thế, mau đi về với tôi!”
Thầy hướng dẫn của mình đến rồi, Điền Mai Ngọc cũng không dám tiếp tục ở lại, nhưng trước khi rời đi vẫn nói với Ninh Vũ Phi: “Cậu không thấy xấu hổ về bản thân sao? Có được thứ hạng bằng cách gian lận còn là đàn ông gì chứ!”
Ninh Vũ Phi từ đầu đến cuối không hề nói chuyện, chính là vì bản thân anh không muốn nói toạc ra, nếu không sẽ lại gây ra rắc rối.

Nhưng đây rõ ràng là thứ hạng có được nhờ năng lực của chính bản thân anh, tại sao qua miệng của Điền Mai Ngọc lại biến thành anh là kẻ gian lận rồi?
Điền Mai Ngọc là học sinh đứng đầu của lớp ba, thậm chí là của toàn bộ khoa toán học, đã quen được người khác khen ngợi và săn đón.

Bây giờ đột nhiên có người có thực lực vượt trội hơn cô ta, trong lòng cô ta có cảm giác mất đi cảm giác về sự ưu việt.

Chĩa mũi dao về phía trước mới dùng chuyện Ninh Vũ Phi nộp bài trong ba mươi phút để thẳng thừng nói rằng Ninh Vũ Phi gian lận, biết trước đáp án.

Thầy hướng dẫn nói: “Em Ninh Vũ Phi, chuyện này chúng ta tự biết mình trong sạch, đừng để ý đến cô ta, chúng ta tiếp tục lên lớp.


Là một người có gần hai mươi năm kinh nghiệm giảng dạy, thầy hướng dẫn còn có loại học sinh nào mà chưa từng gặp qua, ông ấy càng tin tưởng rằng học sinh của mình sẽ không làm ra loại chuyện này.

Hơn nữa để tránh tình huống này còn để giáo viên khoa khác giám sát, phê chữa bài thi vân vân, loại chuyện mà học sinh biết trước đáp án căn bản là không thể nào.

Ngay cả những giáo viên giám sát và phê chữa kia, trước khi kì thi kết thúc cũng không biết được đáp án, thậm chí đến câu hỏi trong đề thi là gì cũng không biết.

“Ừm!”

Ninh Vũ Phi không so đo với Điền Mai Ngọc, tiếp tục giải đề, cuối cùng cũng ra được đáp án.

Thời gian năm phút, vỏn vẹn chỉ trong thời gian năm phút.

Thấy Ninh Vũ Phi ra đáp án rồi, thầy hướng dẫn nhanh chóng lấy ra phương pháp giải đề của mình ra so, đáp án cuối cùng mà Ninh Vũ Phi viết ra giống với đáp án của chính mình.

“Hừm! ”
Thầy hướng dẫn đã mất cả một tiết học mới giải ra, mà Ninh Vũ Phi chỉ dùng thời gian năm phút.

Nếu như nói rằng trong lòng thầy hướng dẫn vẫn còn có chút nghi ngờ về việc nộp bài trong ba mươi phút lúc trước thì bây giờ ông ấy đã hoàn toàn tin tưởng Ninh Vũ Phi có khả năng làm được điều đó.

Hít một hơi thật sâu, hỏi: “Đề này là do em vừa làm ra được hay trước đó đã nghĩ xong rồi?”
“Thực ra lúc đi qua bên ngoài để lên lớp, em đã có ý tưởng đại khái rồi, bây giờ chỉ là trực tiếp viết ra mà thôi.

” Ninh Vũ Phi thành thật trả lời.

Thầy hướng dẫn không cần biết Ninh Vũ Phi làm ra lúc nào, nhưng một sinh viên mà có thể giải ra đề này thực sự là rất giỏi.

Miệng ngạc nhiên hết lần này đến lần khác nói: “Sớm đã nghe giáo viên dạy toán cao cấp của các em nói rằng em là một sinh viên xuất sắc, hôm nay coi như tôi đã nhìn ra rồi, rất tốt, ha ha ha! ”
“Đã tìm được đúng ý tưởng rồi thì giải đề không khó.


“Ha ha ha, được lắm được lắm.

” Thầy hướng dẫn nói với các học sinh khác: “Hầu hết vốn kiến thức của các em đều không tệ, chỉ kém tư duy không bằng Ninh Vũ Phi, các em nhất định phải nâng cao năng lực tư duy, đừng tiếp tục học thuộc lòng như trước nữa.


Sau đó thầy hướng dẫn làm rõ ý tưởng của Ninh Vũ Phi, bắt đầu giải thích cho mọi người, đồng thời bản thân ông ấy cũng phải học tập ý tưởng của Ninh Vũ Phi.

Sau khi xem xong ý tưởng giải đề của các bạn trẻ, thầy hướng dẫn thấy rằng bản thân mình thật sự già rồi, cách nghĩ của mình đều là những cách thức cổ hủ, đâu có nghĩ được đến mức rõ ràng dễ hiểu đến vậy.

“Thiên tài, thật đúng là thiên tài.


Thầy hướng dẫn chỉ biết rằng Ninh Vũ Phi là một sinh viên đặc biệt nên có hơi quan tâm, đến giờ mới nhận ra sự lợi hại của học sinh này.

So với Đại học Long Diệu, thầy hướng dẫn vẫn rất siêng năng, không như các trường đại học khác cả tuần cũng không thấy thầy hướng dẫn được một lần.

Tiết học buổi sáng rất nhanh liền kết thúc.

Danh sách kết quả cuộc thi toán ngày hôm qua đã được dán ở bảng thông báo bên ngoài, Tô Điềm vững vàng đứng đầu với chín mươi lăm điểm, còn Ninh Vũ Phi tiếc nuối về nhì với chín mươi điểm.


Đứng thứ ba chính là Điền Mai Ngọc của lớp ba.

Trần Thành Hạo xem qua bảng xếp hạng một lần, chạy tới chỗ Ninh Vũ Phi, cười nói: “Vũ Phi, chúc mừng nhé, lấy được mười lăm triệu đồng, khao đi!”
“Đến nhà cậu ăn?” Ninh Vũ Phi hỏi ngược lại.

“Không vấn đề gì, vậy để tôi mời khách vậy.


Khi hai người chuẩn bị rời đi, nhìn thấy Điền Mai Ngọc chen vào đám người, quả quyết xé danh sách xếp hạng, hét lên: “Nhìn gì mà nhìn, tên Ninh Vũ Phi này gian lận, chép đáp án đó.


“Vũ Phi à, cô gái này muốn xếp hạng đến phát điên rồi à?” Trần Thành Hạo khó chịu nói.

Đam Mỹ Hay
Ninh Vũ Phi bình thản nói: “Đừng lo nữa, đi thôi, đến nhà cậu ăn lẩu đi.


“Đi!”
Rất nhanh, hai người đã đến nhà mới của Trần Thành Hạo, Trần Thành Hạo xuống xe nói: “Vũ Ninh, cậu xem thế nào, có phải có cảm giác như thành phố lẩu không?”
“Cậu tiêu tiền để mua?”
“Đúng vậy, tiền phải tiêu đi thì mới có giá trị.


Do vị ngộ độc lần trước, cho dù được cảnh sát chứng minh nhưng công việc làm ăn không còn như trước, gia đình không còn cách nào khác mới chuyển đến đây để làm lại từ đầu.

Trần Thành Hạo lần trước không chỉ mua nới rộng lớn này để làm nhà hàng mà còn mua một ngôi nhà mới rộng một trăm năm mươi mét vuông.


“Ba, mẹ, ba mẹ xem xem ai đến này?”
“Con trai, có phải là Diêu Dư đến rồi không?”
Mẹ Trần bước ra, nhìn thấy là Ninh Vũ Phi, lập tức liền mừng rỡ nói: “Vũ Ninh, là cháu à, cháu cũng đến rồi.


“Bác gái, lần trước thật ngại quá, gần đây cũng có chút bận, vẫn luôn không có thời gian rảnh.


“Không sao, chuyện lần trước vẫn chưa cảm ơn cháu hẳn hoi.


“Không cần, không cần.



Ninh Vũ Phi là ân nhân cứu mạng của bọn họ, nếu như không có Ninh Vũ Phi, ba Trần thực sự sẽ phải ngồi tù.

“Các con không cần khách khí, tự nhiên là được.


Hai người ngồi xuống, Ninh Vũ Phi hỏi: “Gần đây làm ăn tốt hơn nhiều rồi đúng không?”
“Tốt hơn nhiều rồi, Vũ Phi, mặc dù hai chúng ta rất thân, nhưng vẫn chưa cảm ơn cậu tử tế.


“Ba mẹ cậu thật là khách khí quá, cậu đừng như vậy nữa, đợi lát nữa uống một chút là xong.

” Ninh Vũ Phi xua xua tay.

“Được!”
Nửa tiếng sau, hai người đang uống rượu.

Bởi vì vị trí ngồi khá gần với cửa sổ, một cụ già nhặt rác quần áo rách rưới, đôi mắt mờ đục nhìn Ninh Vũ Phi và Trần Thành Hạo.

Ninh Vũ Phi nói: “Thành Hạo, lấy chút đồ ăn cho cụ già đó đi.


Nói chung những người già đi xin ăn, nhặt rác đều là những người nghèo khổ đáng thương, giúp được chút nào thì giúp.

Dù sao thì cũng có nhiều người đáng thương như vậy.

Trần Thành Hạo lấy ra một hộp cơm dùng một lần, sau đó gặp một ít thịt trong nồi lẩu cho vào trong bát, lấy ra đưa cho cụ già nhặt rác.

“Cảm ơn! cảm ơn.

” Cụ già liên tục nói cảm ơn.

Đột nhiên, một người va phải cụ già khiến cơm hộp trên tay rơi vãi xuống mặt đất.

Người đàn ông này trong tay cầm máy ảnh, không hài lòng nói: “Ăn mày hôi hám, không có mắt à, va vào tôi?”.