Ngân châm Tinh Vẫn vừa chạm vào cồn thì giống như sắt đốt đỏ nhúng vào nước phát ra âm thanh xèo xèo xèo.
Cả nhà Giang Trấn Hải đều sửng sốt, không biết đây là nguyên nhân nào gây ra, chẳng lẽ là vì ngân châm Tinh Vẫn quá nóng à?
“Chú Giang, chúng ta chuẩn bị bắt đầu thôi, Vị Noãn, cụ Giang, hai người ra ngoài đợi đi, quá trình sẽ khá lâu, hai người không cần lo lắng, xác suất thành công rất cao.”
“Được, Vũ Phi, vậy thì nhờ cậu vậy.” Ông cụ Giang nói.
“Vũ Phi, cảm ơn.”
Ninh Vũ Phi mỉm cười: “Không sao đâu, ra ngoài đợi đi, nhớ kỹ, đừng cho bất kì ai vào đây.”
“Được!”
Đợi sau khi hai người đi ra ngoài, Ninh Vũ Phi lấy túi ngân châm kia ra tiến hành khử trùng, sau đó đeo khẩu trang dùng một lần lên rồi nói: “Chú, cởi quần áo đi.”
“Tất cả à?”
“Không cần, chủ yếu là sau lưng, chú trợ giúp cháu là được.”
“Ừm!”
Giang Trấn Hải lập tức làm theo, nhìn về phía Ninh Vũ Phi, thấy anh đốt đèn cồn rồi đi qua đặt ở một bên, sau khi làm nóng ngân châm, đầu tiên châm vào phần đỉnh đầu của Dương Tú Tú.
Phần đỉnh đầu của người nhiều tóc như thế mà thật sự không biết Ninh Vũ Phi làm thế nào để tìm chính xác được huyệt vị.
“Ừm?” Dương Tú Tú cảm thấy không thoải mái, động dậy một chút.
“Đừng cử động.”
Ninh Vũ Phi bảo Giang Trấn Hải đỡ người cẩn thận, bắt đầu công việc của mình.
Cách châm cứu này Ninh Vũ Phi là lần đầu tiên làm, lượng công việc khá lớn, còn phải tập trung tinh thần, không biết từ lúc nào trên trán anh đã thấm đẫm mồ hôi.
“Vũ Phi, hay là bảo Vị Noãn vào lau mồ hôi hộ con nhé?” Giang Trấn Hải nói.
“Không sao ạ.” Vũ Phi dùng tay áo lau mồ hôi rồi tiếp tục.
Một giờ trôi qua, trên lưng và phần đỉnh đầu của Dương Tú Tú cắm đầy ngân châm nhưng chín căn còn chưa bắt đầu.
Giang Trấn Hải xem không hiểu nên dứt khoát không nhìn nữa, để Vũ Phi tự mình làm.
Giang Vị Noãn đi qua đi lại trên hành lang ở bên ngoài, không ngừng nhìn về phía phòng.
“Đứa nhỏ này, cháu đừng đi nữa, đầu của ông cũng choáng váng hết cả rồi.” Ông cụ Giang nói.
“Cháu còn không phải là lo cho mẹ ạ?”
“Cháu lo thì có ích gì, có thể cứu mẹ cháu ra ngoài hay không tất cả đều dựa hết vào Ninh Vũ Phi.”
Giang Vị Noãn vẫn rất sốt ruột, đứng ngồi không yên.
Sắc trời bên ngoài càng ngày càng tối, thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng cũng đến lượt ngân châm Kim Vẫn rồi.
Chỉ thấy Ninh Vũ Phi dùng 2 ngón tay để kẹp ngân châm Kim Vẫn, mũi kim sắc nhọn cũng bắt đầu toát ra từng đợt từng đợt khói trắng.
Giang Trấn Hải biết thể khí bán trong suốt kia chắc là nội lực của Ninh Vũ Phi, có thể phóng nội lực ra ngoài thì có thể thấy Ninh Vũ Phi đã đạt đến trình độ võ giả hóa kính rồi.
Nhưng ông cũng thấy sắc mặt của Ninh Vũ Phi tái nhợt hơn lúc trước mấy phần, đó là vì tiêu hao nội lực.
.
ngôn tình tổng tài
Nội lực của võ giả rất quan trọng, một khi tiêu hao hết thì sẽ trở nên vô cùng yếu ớt, có thể nói nội lực chính là căn cơ của võ giả, là do luyện từng chút từng chút một mà có.
Chuyện đến nước này Giang Trấn Hải không biết nói gì, đợi sau khi chuyện này kết thúc rồi sẽ cảm ơn sau.
“Cháu đã phong bế những huyệt vị còn lại rồi, tế bào ung thư sẽ không lan rộng ra khắp nơi nữa, sẽ theo sự trao đổi chất đẩy ra ngoài cơ thể.” Ninh Vũ Phi nói.
“Tốt lắm.”
Mỗi khi Ninh Vũ Phi châm một cây ngân châm Tinh Vẫn thì sắc mặt sẽ nhợt nhạt đi mấy phần.
Lúc nội lực của mình đã dồn hết vào cây ngân châm Tinh Vẫn cuối cùng thì khóe miệng của Ninh Vũ Phi tràn ra một ngụm máu.
“Vũ Phi?” Giang Trấn Hải căng thẳng, sắc mặt của Ninh Vũ Phi bây giờ rất đáng sợ.
Cây ngân châm cuối cùng châm xuống, cùng lúc đó Ninh Vũ Phi cũng ngã ngồi trên nền nhà, toàn thân đều bị mồ hôi thấm đẫm, hết sức nói: “Ba giờ sau nhớ gọi cháu nhé.”.