Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 472






Cuối cùng, sứ thanh hoa được người ta mua với giá năm mươi bốn tỷ.
Mãi cho đến món đồ thứ tám mới là một món đồ có chút thú vị.

Đó là một chiếc nhẫn cũng được đúc từ ngọc thạch, kết hợp với đường vân phía trên cùng niên đại của nó, giá thấp nhất ba trăm tỷ.
“Bốn trăm năm mươi tỷ.” Lão Hoàng mở miệng, trực tiếp bỏ thêm một trăm năm mươi tỷ.
Mọi người không ai ra giá nữa, họ không có nhiều tiền đến thế.

Hơn nữa, giá trị chiếc nhẫn này với họ cũng không quá lớn.
Ninh Vũ Phi nói: “Nếu ông chủ Nhất có hứng thú với chiếc nhẫn này thì có thể ra tay.”

“Việc này…” Ông chủ Nhất có chút do dự, người kia là Hoàng Bình An, một nhân vật lớn nên bản thân ông ấy không dám tranh giành gì.
Nhưng những lời này lại bị hai người ngồi sau nghe được, ông chủ Kim hô lên: “Sáu trăm tỷ.”
Mọi người đổ dồn về phía ông chủ Kim, vậy mà dám bỏ thêm một trăm năm mươi tỷ, trực tiếp tăng lên ba trăm tỷ.
Sắc mặt lão Hoàng trầm xuống, nói: “Chín trăm tỷ.”
Shh...
Con số này khiến mọi người hít sâu một hơi, có phải hơi cao quá rồi hay không.
Ông chủ Kim lộ vẻ khó xử bàn bạc với ông chủ Vương ngồi bên cạnh, sau đó tiếp tục hô: “Một ngàn không trăm năm mươi tỷ.”
“Hừ!”
Chỉ thấy lão Hoàng hừ lạnh một tiếng, không nói gì, giá cả vượt quá khiến ông ta không cảm thấy hứng thú nữa.
“Một ngàn không trăm năm mươi tỷ lần một… Một ngàn không trăm năm mươi tỷ lần ba, đấu giá thành công!”
Ông chủ Kim và ông chủ Vương vui vẻ ra mặt.

Cuối cùng họ cũng lấy được một món đồ tốt, sau này có thể tăng giá gấp đôi và bán qua tay.
“Cậu Ninh, cậu thấy thế nào?” Nhất Thạch Kiên hỏi.
“Lỗ vốn rồi! Thứ này chẳng có giá trị gì, tính khả dụng cũng không lớn.

Nếu ông chủ Hoàng muốn thu lại, giá bán qua tay thì cũng chỉ sáu trăm tỷ.

Ngoài người sưu tầm như lão Hoàng thì còn có ai bỏ tiền ra mua chiếc nhẫn của người đã chết mà đeo trên tay chứ, xui xẻo!” Ninh Vũ Phi nói.
Một chiếc nhẫn nhỏ như vậy, giá trị sử dụng thấp, giá trị sưu tầm cũng chỉ sáu trăm tỷ là cùng.

Sắc mặt ông chủ Kim bỗng cứng ngắc, họ nghe Ninh Vũ Phi nói xong mới ra tay, hai người hệt như vừa bị Ninh Vũ Phi lừa gạt.
“Ông chủ Kim, ông chủ Vương, lần sau nhớ phải suy nghĩ kỹ rồi hãy mua nhé!” Nhất Thạch Kiên cười nói.
Sắc mặt hai người rất khó coi, tiền bạc xem như theo nước tát đi hết rồi.
“Cậu dám gạt chúng tôi?” Ông chủ Kim chỉ vào mặt Ninh Vũ Phi nói.
“Ha ha, tôi có bảo hai người mua sao, còn trách tôi?” Ninh Vũ Phi nhún vai.
“Cậu…”
Hai người không vui nhưng cũng chẳng dám gây khó dễ, chỉ có thể ngồi xuống.
Cuối cùng đến món đồ đấu giá thứ chín, là một chiếc vòng tay có khắc hình rồng phượng, giá khởi điểm là ba trăm tỷ.
“Ông chủ Nhất, giới hạn là một nghìn hai trăm tỷ.” Ninh Vũ Phi nói.
Nhất Thạch Kiên vội vàng ra giá: “Sáu trăm tỷ.”
“Bảy trăm năm mươi tỷ.”
“Tám trăm bảy mươi tỷ.”
...
Một phiên ra giá, giá cả đã lên đến chín trăm tỷ, Nhất Thạch Kiên hỏi: “Cậu Ninh, chúng ta có nên lấy nó không?”
“Thêm một trăm năm mươi tỷ nữa không được thì thả tay, nhường cho họ đi.”
“Được rồi!” Nhất Thạch Kiên tiếp tục ra giá: “Một nghìn không trăm năm mươi tỷ.”
Vẻ mặt người vừa hét giá có chút khó chịu, họ có thể bình tĩnh chờ đợi đến bây giờ chính là vì chiếc vòng tay khắc hình rồng phượng này.

Tất nhiên họ cũng đã tìm người định giá, nếu vượt quá giá trị thì không còn ý nghĩa gì rồi.
Nhân viên bán đấu giá đã gõ chiếc búa xuống và chiếc vòng khắc rồng phượng đã rơi vào tay Nhất Thạch Kiên.

Ông chủ Vương và ông chủ Kim đã không còn tiền, lại còn bị lỗ vốn thế kia, lúc này chỉ có thể ngồi xem, hi vọng gửi gắm vào mấy thứ bên ngoài kia thôi.
Tiếp theo là món bảo vật cuối cùng, có lẽ cũng là một món đồ tốt.
Theo nhân viên lễ tân bưng lên là một hộp gỗ được điêu khắc tinh xảo.
Con ngươi Ninh Vũ Phi co rút lại, thậm chí có chút không bình tĩnh, trong đầu mơ hồ nhắc nhở anh đã từng gặp qua chiếc hộp gỗ này.
Vì đây là thứ quý giá với ba anh, không hiểu sao ngày còn nhỏ ba rất hay cho anh chơi nó, cho dù đã nhiều năm trôi qua nhưng anh vẫn nhớ rất rõ chiếc hộp gỗ này.
“Đây là chiếc hộp làm bằng gỗ chưa biết tên, đến nay đã có ba ngàn năm lịch sử.

Nó từng được ghi chép trong các tài liệu cổ, đây chính là chiếc hộp bí mật cất giấu sự bất tử trong truyền thuyết.”
“Cái gì, đó là hộp Trường Sinh trong truyền thuyết sao?”
“Nhưng không phải nó đã biến mất từ lâu rồi sao? Sao có thể xuất hiện ở đây được chứ?”
Những ông lớn trong giới đồ cổ đều vô cùng kinh ngạc, tất nhiên họ biết chiếc hộp Trường Sinh kia chính là báu vật vô giá.
Ninh Vũ Phi cười nhạt nhìn cái thứ gọi là ‘bất tử’ kia.

Đó chẳng qua chỉ là một lời nói dối lưu truyền trăm ngàn năm mà thôi.
“Chẳng lẽ năm đó…”.