Cú ngã này trông giống y như một con heo lớn to lớn bình thường ngã xuống mặt đất vậy.
Trong lòng mọi người đều lộp bộp, sợ rằng giây tiếp theo mỡ của người đàn ông đô vật sẽ bị trào ra ngoài mất.
“A…”
Người đàn ông đô vật tức giận đến mức đập lôi đài, anh ta đứng lên liền vọt về phía Ninh Vũ Phi, sau đó liền nắm lấy bả vai của Ninh Vũ Phi với vẻ mặt vô cùng hung ác, anh ta muốn ném văng cái tên chân tay gầy guộc này.
Thế nhưng anh ta phải khiếp sợ đến nhíu mày, thậm chí còn nhìn thoáng qua xem dưới lòng bàn chân của Ninh Vũ Phi có phải có đinh hay không mà anh ta lôi kiểu gì thì anh cũng không di chuyển.
Anh ta không tin nên lại tiếp tục dùng sức một lần nữa, thế nhưng vẫn không hề động đậy một chút nào.
“Chỉ có chút sức lực này, thậm chí còn chẳng bằng một bác gái làm nông nữa.
” Ninh Vũ Phi dùng tay đẩy ra.
Ầm ầm!
Người đàn ông đô vật lui về phía sau vài bước, suýt chút nữa là đã té ngã xuống đất lần nữa.
Hiện tại thắng lợi đã nghiêng về phía Ninh Vũ Phi, quan trọng là tốc độ của người đàn ông đô vật không chỉ chậm mà dường như sức lực trước mặt Ninh Vũ Phi cũng vô cùng nhỏ nữa.
Quả thực là anh ta đã bị Ninh Vũ Phi đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Hết lần này đến lần khác anh ta bị Ninh Vũ Phi đẩy ngã, anh ta không có cách nào tấn công sâu vào được, căn bản là Ninh Vũ Phi không cho anh ta cơ hội đó.
Sắc mặt của người đàn ông Nhật Bản càng ngày càng khó coi, đã bắt đầu có chút đứng ngồi không yên.
Được khoảng 10 phút, người đàn ông đô vật thở hồng hộc như trâu, toàn thân đổ mồ hôi, rõ ràng là thể lực của anh ta không thể chống đỡ nổi được nữa.
Về phía Ninh Vũ Phi, trông anh có vẻ cảm thấy rất nhàm chán, khoát tay nói: “Chắc anh không chịu được nữa rồi nhỉ, toàn thân đã đầy mùi mồ hôi rồi nhỉ?”
“A!”
Người đàn ông đô vật tức giận tới mức hét lên, anh ta chính là tuyển thủ đô vật có tiềm lực nhất ở Nhật Bản, chưa từng thất bại bất kì một trận nào, sao anh ta lại có thể thất bại trong sự khinh thường của người nước Long Việt cơ chứ.
Anh ta bước tới, còn Ninh Vũ Phi chỉ đơn giản né tránh, cho nên đối phương không có bất cứ một cơ hội nào.
Khiến cho cái tên đầu heo cồng kềnh này trực tiếp ngã xuống lôi đài.
“Yeah!” Trần Thành Hạo hưng phấn tới mức hét lên.
Toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường cũng vô cùng hào hứng mà đứng dậy hoan hô Ninh Vũ Phi, bọn họ đã giành chiến thắng, một chọi ba, bọn họ đã hoàn toàn chiến thắng.
Trầm Mặc Như khẽ nhếch khóe môi, nói: “Ông Kameda, ông thấy sao?”
“Hừ, tôi sẽ tự đi tìm ban giám đốc của cô để đàm phán!” Người đàn ông Nhật Bản tức giận rời đi.
Mục đích của ông ta chính là được vào ban giám đốc, có thể đem hai môn karate và sumo vào quốc gia này, thế nhưng kết quả lại là…
Cả trường, đặc biệt là chủ nhiệm bộ môn toán học nói chuyện với các chủ nhiệm môn khác với vẻ vô cùng kiêu ngạo: “Mọi người nhìn thấy không, những học sinh trong bộ môn Toán học của chúng tôi không phải đều là mọt sách cả đâu, sao nào, có hâm mộ không?”
Những người chủ nhiệm trực tiếp trợn trừng hai mắt, sau đó lại thở dài.
Ba người Nhật Bản bị Ninh Vũ Phi hạ gục rời đi với vẻ không cam tâm, đồng thời trong lòng của bọn họ cũng vô cùng hận Ninh Vũ Phi.
Nếu như sau này bọn họ có cơ hội, nhất định bọn họ sẽ không bỏ qua cho cái tên người Long Việt đã khiến cho bọn họ phải xấu mặt.
Ninh Vũ Phi khoát tay, sau đó anh trầm mặc nhìn Trầm Mặc Như, rồi nói chuyện với Trần Thành Hạo: “Đừng ầm ĩ nữa, chúng ta mau đi thôi?”
“Đi!”
Trần Thành Hạo thật sự vô cùng hưng phấn, nói với những người xung quanh: “Đây chính là người anh em của tôi đấy, mấy người nhớ kỹ chưa, ha ha ha…”
Trải qua trận chiến kinh hoàng này, cái tên Ninh Vũ Phi đã trở thành huyền thoại trong trường Đại học Long Diệu, thậm chí còn vang dội hơn cả 4 soái ca của đại học Long Diệu.
Sau đó Ninh Vũ Phi nhận được tin nhắn của Trầm Mặc Như, đơn giản là cô ấy cảm ơn Ninh Vũ Phi đã khiến cho trường học được vẻ vang, sau đó còn khen ngợi một hồi.
Thật ra Ninh Vũ Phi chẳng có cảm gì với chuyện này, anh cũng không biết liệu đối phương có tìm đến anh gây phiền toái hay không.
Đây chính là bất đắc dĩ phải làm người tốt mà.
.