Trước khi hành động thì Bạch Lăng đã sớm điều tra rõ ràng tình hình thương tích của Ninh Vũ Phi và bệnh viện nơi anh chữa trị, xâm nhập vào hệ thống là một kỹ năng cơ bản đối với một sát thủ.
Sau khi cảnh sát xác nhận thông tin, lúc này mới để Bạch Lăng đi vào.
Lúc này trong phòng chăm sóc đặc biệt chỉ có một mình Giang Vị Noãn, cô ấy đứng dậy hỏi: "Bác sĩ, anh là ai?”
“Tôi phải kiểm tra cho bệnh nhân, bởi vì cô là con gái, vì vậy xin vui lòng đi ra ngoài.”
Ngay cả cảnh sát Bạch Lăng có thể lừa gạt, đương nhiên là Giang Vị Noãn cũng sẽ không hoài nghi cái gì.
Chờ Giang Vị Noãn rời đi, Bạch Lăng nhìn Ninh Vũ Phi, cười lạnh nói: "Cậu thật sự là mạng lớn mà, uy lực nổ tung lớn như vậy cũng không thể giết được cậu, nhưng mà thật đáng tiếc, cậu không còn cơ hội nhìn thấy mặt tôi nữa rồi?”
Nói xong, Bạch Lăng lấy một con dao phẫu thuật ra, chuẩn bị hướng về trái tim Ninh Vũ Phi đâm xuống.
Đâm một nhát là nhiệm vụ của mình coi như là hoàn thành.
Nhưng lúc sắp đâm con dao xuống, Ninh Vũ Phi đột nhiên mở mắt nắm lấy cổ tay Bạch Lăng, anh lạnh nhạt nói: "Tôi chờ anh lâu rồi!”
"Cái gì?”
Bạch Lăng chỉ nhìn Ninh Vũ Phi một cái liền cảm thấy sợ hãi vô cùng, theo bản năng anh ta muốn chạy thoát.
"Hừ!”
Ninh Vũ Phi lập tức đứng lên, bàn tay to trực tiếp nắm lấy anh ta.
"Đáng chết!”
Dao phẫu thuật của Bạch Lăng đâm về phía cánh tay Ninh Vũ Phi, khiến anh đành phải buông tha công kích.
Nhưng lập tức anh lấy ra hai kim châm ném ra ngoài, kim châm đâm trúng ngay đùi Bạch Lăng đang muốn thoát khỏi từ cửa sổ kia.
"A!"
Bạch Lăng kêu thảm thiết một tiếng, anh ta cảm giác được hai chân mình giống như bị điện giật tê dại, bèn ngã xuống đất.
Giang Vị Noãn và hai cảnh sát bên ngoài nghe thấy động tĩnh, vội vàng mở cửa tiến vào.
"Vũ Phi, anh tỉnh rồi à?”
Bạch Lăng rút hai kim châm phía sau đùi mình ra, trực tiếp ném con dao phẫu thuật trong tay về phía Giang Vị Noãn.
Thấy vậy, Ninh Vũ Phi kêu lên: "Cẩn thận!”
Anh lao như mũi tên xông tới đẩy Giang Vị Noãn ngã xuống đất, con dao phẫu thuật liền đâm vào vai một cảnh sát.
"Ninh Vũ Phi đúng không, sau này chúng ta sẽ có ngày gặp lại!”
Tận dụng thời cơ, Bạch Lăng nhảy xuống dưới, nhưng anh ta lại phải đối mặt sự vây quanh của cả một đội cảnh sát.
"Bỏ vũ khí xuống, ngay lập tức!” Lăng Bảo Châu phẫn nộ quát.
"Chết tiệt, trúng kế rồi!”
Đến bây giờ Bạch Lăng mới hiểu được là Ninh Vũ Phi đã sớm tỉnh rồi, và cũng đoán được anh ta sẽ không rời đi như vậy, nên cố ý đưa anh ta vào trong cái bẫy thế này.
“Ninh Vũ Phi, lần sau cậu sẽ không có may mắn như vậy đâu, tổ chức của tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!” Bạch Lăng nói.
Ninh Vũ Phi từ tầng hai nhảy xuống, chậm rãi đi về phía Bạch Lăng, anh ta giờ đã không lối thoát.
“Ninh Vũ Phi, cậu quay lại đi!” Lăng Bảo Châu hô to.
"Cậu là ai, tại sao tôi lại cảm thấy là nhìn thấy cậu ở đó đâu rồi?" Ánh mắt Bạch Lăng hơi híp lại.
Khóe miệng Ninh Vũ Phi nhếch lên, ở bên tai Bạch Lăng nói: “Người phàm đều sẽ có lúc phải chết, thế nhân đều phải cung phụng, anh có thể gọi tôi là người vô diện!”
Nghe vậy, đồng tử Bạch Lăng nhanh chóng co rút lại, hô hấp nặng nề hẳn lên, ánh mắt từ không hiểu chậm rãi biến thành hoảng sợ, kinh hãi.
"Ninh Vũ Phi, quay lại nhanh lên!”
Ninh Vũ Phi nhìn thoáng qua Bạch Lăng một cái, rồi trực tiếp xoay người bước nhanh rời đi.
"A!" Bạch Lăng thuận thế muốn đánh lén Ninh Vũ Phi.
Nhưng bỗng anh ta bị tay súng bắn tỉa ẩn giấu phía xa bắn ngã xuống đất, còn Ninh Vũ Phi thì vẫn tiếp tục đi mà không hề quay đầu lại..