Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 307






“Xin chào!”
“Các cô không cần căng thẳng, hãy tự giới thiệu về bản thân đi, tôi và Ninh Vũ Phi đã quen nhau rất lâu rồi, tôi chỉ là đến xem tình hình một chút thôi.” Lăng Bảo Châu nói.

Cả hai không nói chuyện nữa vì họ không biết phải nói thế nào.

Ninh Vũ Phi nhanh chóng nói: “Chị cảnh sát à, chúng tôi chỉ là học sinh mà thôi, cô đừng lên mặt nạt người như vậy có được không?”
“Tôi không có.”

“Được rồi được rồi, chúng ta đi dạo xung quanh đi.”
Thực ra không thể trách Lăng Bảo Châu, giọng điệu mạnh mẽ này của cô ta là sau khi làm cảnh sát vô tình mà hình thành.
Ninh Vũ Phi đưa Lăng Bảo Châu đi dạo bên trong và bên ngoài.
Từ đó có thể thấy rằng, Lăng Bảo Châu có thể là tới điều tra chuyện gì đó, không thể nào là bởi vì chuyện của tên sát thủ lần trước, bởi chuyện đó đã được xử lý sạch sẽ rồi mà.
Lăng Bảo Châu hỏi: “Ninh Vũ Phi, mấy ngày gần đây cậu không thấy người khả nghi nào xuất hiện ở đây phải không?”
“Không có, tôi rất an toàn, chị nhìn này còn có hai nhân viên bảo vệ ngoài cửa, làm sao có thể xảy ra chuyện được?” Ninh Vũ Phi nói.

“Thôi bỏ đi, tôi không có ý định giấu diếm chuyện này với cậu, chúng tôi đã nắm được thông tin, có một tên sát thủ nước ngoài đã lẻn vào thành phố Ngọc Trai, mục tiêu rất có khả năng là những đại gia tộc này, tôi được cấp trên cử đến để bảo vệ các cô ấy.”
Khi nghe điều này, Ninh Vũ Phi giả vờ ngạc nhiên và hỏi: “Sát thủ, không phải chứ, ai đã bị ám sát ư?”
“Đừng giật mình, mục tiêu rất có khả năng là Giang Vị Noãn và Tư Đồ Y Nhạn, vậy nên tôi phải đến đây sống vài ngày, thế nào?”
Ninh Vũ Phi nói: “Chuyện này không phải là không thể, kẻ giết người này là ai?”
“Việc này vẫn đang trong quá trình điều tra, cậu là một học sinh, cậu biết sẽ không có lợi gì cho cậu, và rất có thể không nhằm vào các cô ấy, cậu yên tâm đi, có tôi ở đây thì dù có xảy ra chuyện gì cũng nhất định sẽ bảo vệ tốt cho các cô cậu.”
“Như vậy thì thực sự cảm ơn chị cảnh sát, nếu không thì tối nay tôi sẽ không ngủ được.” Ninh Vũ Phi nói.

Lăng Bảo Châu nhìn Ninh Vũ Phi với một cái nhìn trống rỗng: “Đừng giả vờ với tôi, cậu chưa giải thích cho tôi biết cậu đã học lái xe ô tô ở đâu.”

“He he, cô đã chuyển đến đây rồi, sau này chúng ta từ từ nói chuyện đi.”
“Đúng rồi, tôi có thể cần trang bị một số thiết bị giám sát gì đó trong này, không vấn đề gì chứ?”
“Không sao cả, miễn nó không được lắp đặt trong phòng ngủ là được.”
Thực tế, biệt thự rộng lớn này không có bất kỳ thiết bị giám sát nào và khá không an toàn, anh đã không lặp đặt nó vì lý do bà Ngô vẫn còn ở đây.

Bây giờ việc lắp đặt là cần thiết để đảm bảo an toàn cho bọn họ.
“Ừ, vậy chiều nay tôi sẽ cử người đến lắp thiết bị an ninh, tôi cũng sẽ chuyển đến sống mấy hôm, đến lúc đó tôi sẽ trả tiền nước, tiền điện và chi phí ăn uống sinh hoạt cho cậu.” Lăng Bảo Châu nói.

“Ôi, chị cảnh sát, cô và tôi là ai chứ, những thứ này cô tuyệt đối đừng đưa cho tôi, nó làm tổn thương tình cảm chúng ta đó.”
“Ai có tình cảm với cậu vậy, thấy sang bắt quàng làm họ!”
Lăng Bảo Châu tiến lên hai bước, rồi dừng lại và nói: “Đúng rồi, để tránh cho bọn họ hoảng sợ, chỉ cần nói rằng tôi sẽ ở lại vài ngày.”
“Ok, không vấn đề gì!”
Ninh Vũ Phi không thể từ chối điều này, vì Lăng Bảo Châu đến để bảo vệ Giang Vị Noãn và Tư Đồ Y Nhạn với mục đích tốt.

Chỉ có một chút rắc rối là kẻ giết người rốt cuộc này là ai, cũng không biết rằng liệu kẻ giết người mà Lăng Bảo Châu biết có giống với kẻ đã cắt dây phanh xe ô tô đêm qua hay không.


Ninh Vũ Phi đi vào và nói về kế hoạch của Lăng Bảo Châu, và để cho mấy người còn lại không sợ hãi, không thấy có gì sai sai.
Vào ngày cuối tuần, nhưng không ai đi chơi.

Buổi chiều, Ninh Vũ Phi cùng Lăng Bảo Châu đi chọn phòng giám sát an ninh, và dựa vào đó để gọi người tới lắp đặt, nhưng không ngờ rằng Lăng Bảo Châu lại tự mình làm điều đó.

Sau một buổi chiều bận rộn, hệ thống giám sát cuối cùng đã được lắp đặt, và phòng giám sát được đặt trong phòng chứa dưới đồ dưới hầm.

Lăng Bảo Châu nhìn thời gian và nói: “Tôi sẽ ra ngoài mua đồ ăn cho mọi người, chú ý an toàn.”
“Vâng!”
Sau khi Lăng Bảo Châu rời đi, Giang Vị Noãn thấp giọng hỏi: “Vũ Phi, người cảnh sát này quen biết anh từ khi nào vậy? Thật sự đến ở vài ngày sao?”.