Đội bảo vệ của Lâm Thanh Tiêu cũng phát hiện ra dây thừng, lập tức bò lên.
Bọn họ đầu tiên nhìn thấy cánh tay bị xé nát bởi Ninh Vũ Phi, cùng lúc đó cũng nhìn thấy bóng dáng của anh.
Tiểu đội trưởng cũng quen biết Ninh Vũ Phi, hỏi: "Cậu chủ Ninh, đây là chuyện gì vậy?"
"Các người bảo vệ sư tỷ của tôi kiểu gì vậy?" Ninh Vũ Phi hỏi ngược lại.
Anh thuận tay đem sát thủ quăng dưới chân bọn họ rồi nói tiếp: "Các người đến rồi thì xử lý người này giúp tôi.
"
"Là sơ suất của chúng tôi, không ngờ là cô chủ Lâm đến nước Đại Xuân cũng có sát thủ ám sát.
" Tiểu đội trưởng nói.
"Trên thế giới này không có chỗ nào là an toàn tuyệt đối cả.
"
"Vâng!"
Mọi người có chút hoảng sợ, trông dáng vẻ Ninh Vũ Phi là người hiền lành, trắng nõn nà, không ngờ lại là một nhân vật hung ác vậy, tay của sát thủ cũng bị anh bẻ rời ra rồi.
Điều này chắc chắn cần một lực rất khoẻ mới có thể làm được, lẽ nào là thân thể như Ninh Vũ Phi kia sao.
Ninh Vũ Phi sau khi trở lại hành lang ở dưới, người ở bên trên cũng di chuyển sát thủ xuống dưới.
Lúc này ánh mắt của Bạch Lăng giật giật, rồi anh ta nhanh chóng trốn đi.
"Cậu Ninh, cái tên sát thủ này chúng tôi sẽ từ từ thẩm vấn, đồng thời chúng tôi cũng sẽ điều thêm người.
"
"Được, đi thôi.
" Ninh Vũ Phi sau khi nói xong liền rời đi.
Bạch Lăng không vội vàng ra tay, ngoài anh ta ở đây ra còn có một sát thủ ở đây nữa, hơn nữa hắn ta còn dễ dàng bị Ninh Vũ Phi giải quyết.
Bởi vậy Bạch Lăng cảm giác mình nếu đối mặt với Ninh Vũ Phi, có khả năng sẽ có nguy hiểm, nên anh ta cần thay đổi kế hoạch.
Ninh Vũ Phi trở về bên cạnh ba cô gái, tiếp tục xem buổi biểu diễn.
"Vũ Phi, sao anh đi vệ sinh lâu vậy?” Giang Vị Noãn hỏi.
"Không có gì, nhiều người, xếp hàng.
"
Buổi biểu diễn tiếp tục diễn ra, mãi cho đến mười hai giờ mới kết thúc.
Thế nhưng Lâm Thanh Tiêu đã rời đi rồi, mọi người vẫn chưa có vẻ muốn rời đi, hiển nhiên là xem chưa đã.
Hiện tại sư tỷ của anh rất mệt cần nghỉ ngơi, Ninh Vũ Phi cũng không có ý định đi về phía sau sân khấu tìm cô ấy, cho dù là đi cũng chưa chắc đã có thể nhìn thấy, cô ấy sớm đã bị fan vây quanh rồi.
"Đi thôi, đợi sư tỷ của tôi có thời gian rảnh, đến lúc đó tôi đưa mọi người đến xin chữ ký?"
"Ừ, về nhà nghỉ ngơi đi.
"
Ninh Vũ Phi đưa ba người con gái rời khỏi nhà thi đấu.
Trên đường về biệt thự, Ninh Vũ Phi nói chuyện với mấy cô gái, còn mở nhạc trên xe lên.
Bởi vì còn đường này tương đối thẳng, không có giới hạn tốc độ, Giang Vị Noãn lái xe tốc độ 80km/h.
Lúc chuẩn bị giảm tốc độ xuống, Giang Vị Noãn đạp hai lần phanh xe, bỗng sắc mặt cô ấy tái nhợt, ánh mắt bắt đầu trở nên hoang mang.
Theo quán tính, tốc độ của xe càng ngày càng nhanh.
"Vũ! Phi, phanh xe! đứt rồi.
" Giang Vị Noãn sốt ruột nói.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Tôi cũng không biết nữa, vừa nãy khi tôi đạp phanh xe, cảm giác có sự đàn hồi, nhưng đạp lại lần nữa thì không phanh được nữa rồi.
" Giang Vị Noãn khóc nức nở.
Hiện tại tốc độ xe vẫn đang tăng, mãi cho đến khi 100km/h, 120km/h!
Ninh Vũ Phi nói: "Đừng sợ, cô giữ vững tay lái cho tôi, đừng căng thẳng, coi như là đang ở trên đường cao tốc.
"
"Y Nhạn, cô đến phía sau ngồi đi.
"
Tư Đồ Y Nhạn ngồi ở vị trí ghế phụ liền di chuyển về phía sau đổi chỗ cho Ninh Vũ Phi.
"Vũ Phi, làm sao bây giờ, phía trước có một chỗ ngoặt?" Giang Vị Noãn hoang mang nói.
"Cô bây giờ lại đây đi.
"
Ninh Vũ Phi một tay giữ bánh lái, sau đó một tay ôm Giang Vị Noãn qua, đổi chỗ mình đến vị trí lái.
Đầu tiên là anh đạp phanh xe, cảm thấy chắc chắn là phanh xe bị đứt rồi, bởi vì xe này là phanh điện tử, cho nên coi như là phanh tay khởi động, hệ thống của xe cũng sẽ tự động mất đi.
"Vũ Phi, cẩn thận phía trước?" Giang Vị Noãn hô lên.
Ninh Vũ Phi hết cách, con đường này bản thân anh cũng tương đối quen thuộc, bỗng nhiên anh giẫm lên chân ga.
.