Tên du côn bên trái Ninh Vũ Phi hỏi: “Thằng kia, đùi trái hay đùi phải?”
“Mày tự chọn đi.”
“Kiêu ngạo!”
Tên du côn vung gậy bóng chày đánh lên chân trái của Ninh Vũ Phi.
“Rắc!” Gậy bóng chày gãy làm đôi, tên du côn ngây người, thầm nghĩ chẳng lẽ mình lấy nhầm bóng chày bằng xốp?
Mấy người khác cũng giật mình.
Đây chính là gậy bóng chày đấy! Chân không sao mà gậy lại bị gãy!
Tên cầm đầu sắc mặt khó coi vô cùng, quát lên: “Cùng xông lên, đánh nó một trận rồi tính sau.”
“Ahhhh!” Bảy tên đều ùa lên.
Một tên đằng trước bị Ninh Vũ Phi đạp trúng ngực, lùi vài bước rồi ngã xuống đất.
Ninh Vũ Phi lùi về sau, giơ chân đá quét một phát, gậy bóng chày bị Ninh Vũ Phi đá gãy làm đôi.
“Người này…” Đám côn đồ sợ hãi, bắt đầu lùi về sau.
Ninh Vũ Phi thản nhiên nói: “Nói cho Âu Dương Minh Khánh, đừng ép người ta quá mức.
Còn có lần sau thì tôi sẽ tìm anh ta luôn.
Cút!”
Mấy tên côn đồ sợ run lên, vội vàng ném gậy gãy rồi lên xe bỏ chạy.
“Khoan đã!” Ninh Vũ Phi lên tiếng.
Tên du côn cứng đờ, quay lại cúi đầu khom lưng: “Anh còn việc gì không ạ?”
“Đưa tao đi một đoạn đường.”
Cái gì?” Tên du côn ngây người.
Ninh Vũ Phi lười giải thích, mở cửa xe ngồi vào ghế phụ: “Khu biệt thự Ngọc Trai.”
Mấy người mới hiểu ý của Ninh Vũ Phi.
Tên cầm đầu nói: “Dạ vâng, bọn em sẽ đưa anh tới đó ngay.”
Chung quanh toàn là khu biệt thự, người giàu ai mà bắt taxi, ngồi taxi còn là người giàu sao? Đoạn đường này không có taxi, Ninh Vũ Phi không muốn đi xe hăng cải về nhà đâu.
Một tiếng sau, tên côn đồ cầm dầu đích thân mở cửa xe cho Ninh Vũ Phi: “Mời anh xuống xe.”
Sau khi xuống xe, Ninh Vũ Phi nhìn mấy người này nói: “Cùng vào uống một ly nhé?”
Nghe vậy, mấy người vội vàng lắc đầu từ chối, nhanh chóng lên xe rời đi.
Họ làm tay đấm tới bây giờ lần đầu tiên xui xẻo như vậy, vốn là xử lý Ninh Vũ Phi, ai ngờ bây giờ phải đưa Ninh Vũ Phi về nhà, còn bị đối phương mời có muốn vào uống một ly không, làm tay đấm mà mất hết sĩ diện.
Trong xe, tên cầm đầu nói: “Chuyện đêm nay không được tiết lộ ra ngoài! Nói ra thì sao chúng ta còn lăn lộn nữa, biết chưa?”
“Em biết em biết!”
Tên côn đồ đi đến trước một hội sở cao cấp, căn dặn mấy người: “Nhớ kỹ lời tao nói, biết chưa?”
“Đại ca yên tâm, ổn thỏa!”
Đại ca côn đồ bước vào hội sở cao cấp, chỉ có thể cong lưng nhường đường cho những người khác.
Người có thể chơi ở đây đều là những đại ca có tiếng trong giang hồ, mình không thể trêu vào, có lẽ chỉ cần liếc nhìn thì sẽ bị móc mắt ra.
Cuối cùng hắn đi vào một căn phòng.
Côn đồ mở cửa, thấy Âu Dương Minh Khánh đang chơi hăng say, nuốt nước miếng nói: “Cậu Âu Dương?”
“Sao? Thằng Ninh Vũ Phi kia có phải đau đến kêu cha gọi mẹ không?” Âu Dương Minh Khánh hỏi, uống không ít rượu, say khướt.
Tên côn đồ lưỡng lự một hồi rồi nói: “Cậu chủ, Ninh Vũ Phi không phải là hạng dễ chọc đâu, ngài vẫn kêu anh Hào nhờ người khác đi.”
Nghe vậy, Âu Dương Minh Khánh đứng dậy quát: “Ý mày là bảy tám đứa chúng mày còn không thể xử lý một thằng sinh viên hả?”
“Cậu chủ Âu Dương, ngài có chắc đó là sinh viên không?”
“Phế vật! Một đám phế vật! Cút đi!”.