“Ừ.” Ninh Vũ Phi đáp.
Chu Đống nhanh chân đi tới, cúi người nói: “Anh Hổ, cuối cùng anh cũng tới rồi, mau lên, hôm nay em bị ức hiếp.”
“Là chúng nó đúng không? Xông lên! Một người đánh gãy một chân!” Anh Hổ bâng quơ nói.
Hai mươi tên đằng sau lập tức bao vây, khiến Lý Đại Hắc sợ hãi hối hận.
“Đúng là to gan! Ngay cả em trai tôi mà cũng dám bắt nạt!”
Vân Liên mặc sườn xám khêu gợi, ánh mắt lạnh lẽo, khẽ nhếch mép, đằng sau là mười vệ sĩ mặc tây trang.
Thấy vậy, Ninh Vũ Phi bất đắc dĩ: “Chị Liên, sao chị lại tới đây? Em có thể giải quyết chuyện này.”
“em trai gặp phiền phức, sao chị lại không giúp đỡ chứ?”
Chu Đống, anh Hổ thấy Vân Liên thì con mắt suýt nữa trừng lồi, thầm nghĩ có một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ nhường này là ước mơ của biết bao người đàn ông.
Vân Liên mỉm cười nói: “Các người tự đánh gãy một chân hay là chờ người cua tôi đánh gãy giúp các người?”
Nghe vậy, anh Hổ ngậm xì gà cười phá lên: “Người đẹp, e rằng so sánh số người thì không phải là cô nói câu đó đâu.”
“Chà, vậy anh muốn thế nào?” Vân Liên cười khẽ.
Anh Hổ tà ác nói: “Thế này đi, chỉ cần cô chịu làm tình nhân của ông đây, hầu hạ ông đây thoải mái thì chuyện này tôi sẽ không so đo, thế nào?”
“Anh cũng biết yêu cầu đấy.
Đánh đi!” Vân Liên thản nhiên nói, khí thế mạnh mẽ, mười mấy vệ sĩ tây trang đằng sau xông lên, thủ đoạn sắc bén như sói vào bầy dê, côn đồ sao có thể là đối thủ, trực tiếp bị đánh cho tan tác, thế cục đảo chiều.
“Ơ kìa…”
Đàn em của Chu Đống cộng thêm anh Hổ khoảng chừng ba mươi người, thế mà đều bị mười người hạ gục.
Anh Hổ giận tím mặt, quát lên: “Con đàn bà chết tiệt, tao chính là đà chủ dưới Huyền Vũ Đường, mày dám đụng vào người của tao, chán sống phải không?”
“Chẳng qua chỉ là tiểu đà chủ của Huyền Vũ Đường mà thôi.
Gọi đường chủ của anh tới đây, để tôi xem ông ta có mấy cân mấy lượng.” Ánh mắt Vân Liên càng lạnh lẽo.
Ninh Vũ Phi có thể cảm nhận được sát khí dày đặc, điểm khó hiểu là sau khi anh Hổ báo tên thì Vân Liên mới nổi lên sát ý.
“Mày đợi đấy!” Anh Hổ gọi điện thoại.
Đường chủ Huyền Vũ đứng dậy, nhíu mày hỏi: “Cậu gây chuyện ở Lầu Tiên Cư ư?”
“Đúng thế, mười tên vệ sĩ của một con đàn bà hạ gục mấy chục anh em của chúng ta.
Đường chủ, xin anh hãy mau chóng tới đây!”
“Cậu đứng đó đừng nhúc nhích, coi chừng tôi lột da cậu đấy!”
Đường chủ nhanh chóng cúp máy, lái xe vội vàng chạy tới, mồ hôi liên tục chảy xuống, hy vọng là chọc nhầm người.
Nhưng khi tới nơi, Hàn Ngục đều sợ ngây người, bởi vì người mà Vương Đại Hổ trêu vào chính là Vân Liên.
Vương Đại Hổ đi tới, khó hiểu hỏi: “Anh Ngục, các anh em thì sao?”
Nhưng Hàn Ngục hoàn toàn không để ý tới gã mà nơm nớp đi đến trước mặt Vân Liên, quỳ xuống đất nói: “Hội trưởng, xin lỗi, tôi đã đến trễ.”
“Hội… hội trưởng?” Vương Đại Hổ há hốc mồm.
Thì ra người phụ nữ như độc dược này chính là vị hội trưởng bí ẩn nhất của Thiên Hội.
Vậy thì lời nói vừa rồi của mình đủ để mình chết mười lần.
Vương Đại Hổ chạy tới, quỳ xuống đất van xin: “Hội trưởng, thật sự xin lỗi, tôi không nhận ra ngài, không thì tôi cũng sẽ không…”.