Hình thể giữa hai lớp không khác nhau là mấy, chỉ là cầu thủ số mười và số tám trong đó – cũng chính là hai cầu thủ mới đến mà Trần Thành Hạo nói đến, có cường tráng hơn chút.
So ra thì thể hình của Trần Thành Hạo cũng có chút kém hơn Cao Tử Tuấn, không được cường tráng bằng đối phương.
“Vũ Phi, mau thay quần áo đi, chỉ có cậu mới khiến bọn họ biết lỗi thôi.” Trần Thành Hạo nói.
“Bóng rổ cũng không phải trò một người có thể gánh cả trận, tôi chỉ có thể nói sẽ cố hết sức thôi!”
Lúc Ninh Vũ Phi đi thay quần áo mới nhận ra bản thân anh nào có giày bóng rổ, nói sao thì cũng không thể đi giày thể thao chơi đi.
“Ninh Vũ Phi, sao cậu lại không mang cả giày chơi bóng rổ, lại còn đi giày thể thao thế này chứ? Trần Thành Hạo có chút choáng.
Thực ra cũng không thể trách Ninh Vũ Phi được, anh vốn tưởng trận đấu này vẫn sẽ ăn chắc như mọi khi, làm sao mà biết bản thân anh sẽ phải ra sân chứ.
“Cái đó… à, cho tôi mượn giày của cậu chút nhé?”
“Ninh Vũ Phi?”
Lúc này lại có một giọng nói vang lên phía sau mấy người, Ninh Vũ Phi quay người lại nhìn, nói: “Vị Noãn, không phải giờ này cô nên về nhà rồi sao?”
“Tôi về nhà rồi, nhưng thấy anh còn chưa về liền biết anh phải vào sân cho lớp anh cho nên tôi liền chạy vội đến đây.”
Giang Vị Noãn nhìn khắp xung quanh rồi nói tiếp: “Sau đó thấy anh đi giày thể thao liền mua cho anh một đôi giày chơi bóng rổ khác.”
Nói xong, cô liền đưa chiếc túi trong tay cho Ninh Vũ Phi, bên trong rõ ràng là một đôi giày bóng rổ Nike đáng giá hàng chục triệu.
Đám người xung quanh đều ngưỡng mộ không thôi, bọn họ nào có tiền đi đôi giày bóng rổ đẳng cấp như vậy, mà quan trọng là đây còn là đôi giày do hoa khôi của trường tặng nữa chứ.
Cho dù bản thân có nỡ mua tặng bản thân thì bản thân cũng không nỡ đi.
Hơn nữa bọn họ còn chụp được một tin gây sốc, Giang nữ thần – hoa khôi của trường, vậy mà lại ở chung với Ninh Vũ Phi.
Ninh Vũ Phi sờ mũi, nói: “Được rồi, cảm ơn!”.
Ngôn Tình Sủng
“Cố lên!” Giang Vị Noãn đi về lên khán đài.
Lớp chấm mười bên kia cũng đã thấy được Giang Vị Noãn đến xem đánh bóng rồ, người nào người nào đều càng thêm hưng phấn, bọn họ nhất định phải thắng được lớp chấm một trước mặt Giang nữ thần.
Ninh Vũ Phàm mặc áo tuyển thủ số một bước ra, thực ra anh rất không thích, cũng không quen mặc quần áo rộng thùng thình thế này.
“Ninh Vũ Phi! Ninh Vũ Phi!”
Lớp chấm một vừa thấy Ninh Vũ Phi chuẩn bị ra sân liền hò hét sôi nổi như đánh tiết gà.
“Người đó chính là Ninh Vũ Phi mới chuyển đến, nghe nói là lợi hại phết đấy, hình như còn thắng được cả đội bóng rổ do Cao Tử Tuấn cầm đầu?”
“Nghe tiếng hò hét của bên lớp chấm một thì người mặc áo số một chính là Ninh Vũ Phi, có điều chẳng sao cả, bọn họ vốn không phải là đối thủ, chênh lệch hơn hai mươi điểm thế kia thì dù có bọn họ có vào bóng cũng không xoay chuyển được.”
“Đúng đấy!”
Mấy người ở lớp chấm mười bàn tán xong liền bắt đầu thúc giục tổ trọng tài cho bắt đầu.
Bởi chỉ là trận đấu giữa các lớp nên cũng chỉ giải lao có mười phút mà thôi.
Trọng tài thổi còi để tuyển thủ hai bên vào sân.
Ninh Vũ Phi còn có Cao Tử Tuấn, Trần Thành Hạo và hai cầu thủ khác cũng đã vào sân.
Trần Thành Hạo: “Vũ Phi, bọn tôi sẽ dốc sức tạo cơ hội cho cậu để cậu lên cú ba điểm.”
“Không được, chỉ còn có mười hai phút nữa thồi.
Nếu bọn họ kéo dài thời gian, chúng ta không tranh bóng bật bảng được thì cũng không thể nào thắng nổi, cho nên hiệp này mọi người đều phải vất vả hơn chút, có cơ hội liền ra tay, tôi cũng có thể tranh bóng bật bảng.” Ninh Vũ Phi nói.
Ngoài Cao Tử Tuấn cọi nhẹ ra thì ba người khác đều gật đầu rồi cùng tiến vào sân.
Tiếng còi vang lên!
Quyền ưu tiên phát bóng thuộc về lớp chấm mười, bọn họ bắt đầu không nhanh không chậm bước qua.
Tuyến phong thủ số một chính là Ninh Vũ Phi, hai người Cao Tử Tuấn và Trần Thành Hạo lần lượt là trung phong và tuyến phòng thủ cuối cùng.
Cầu thủ hai bên bắt đầu giành vị trí, không ngừng đối kháng thể chất với nhau để giành được vị trí tốt.
Hậu vệ của lớp chấm mười là một cầu thủ cao một mét bảy, cũng là cầu thủ mang áo số một.
Cậu ta nhếch miệng coi thường mà trực tiếp đối đầu với Ninh Vũ Phi.
Hai tay nhanh chóng chuyền bóng làm ra động tác giả rồi trực tiếp vượt qua Ninh Vũ Phi, chạy thẳng về phía rổ.
Cũng ngay lúc đó, Ninh Vũ Phi liền xoay người, chớp thời cơ giành bóng lại.
Nhưng tiếng còi lại vang lên!
Trong tài thẳng tay phạt lỗi đánh tay cho Ninh Vũ Phi khiến Ninh Vũ Phi vô cùng cạn lời, rõ ràng là anh còn chưa chạm vào bất kỳ bộ phận nào trên người đối phương.
“Làm cái gì đấy hả?” Trần Thành Hạo tức đến hất tay..