Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 163: Từ Chối






Sửa xe đạp cũng không tốn nhiều tiền, Ninh Vũ Phi đạp xe quay trở lại bãi đỗ xe trong trường, đã là lúc tan học tiết cuối cùng rồi.

Ninh Vũ Phi nhìn ngó xung quanh, đỗ xong xe đạp, rồi sau đó ngồi trên chiếc xe đạp điện chầm chậm rời khỏi.

Sau khi ra đến bên ngoài, một chiếc xe dừng ngay trước mặt Ninh Vũ Phi.

Trong xe bỗng thình lình xuất hiện người theo đuổi Trầm Mặc Như – Diệp Khôi Triết, nói: “Người anh em Ninh Vũ Phi, chúng ta tìm một nơi nào đó để nói chuyện đi?”
“Giữa chúng ta đâu có gì cần nói chứ?”
“Có mà, tôi biết cậu đang cần thứ gì.



Thấy anh ta kiên quyết như vậy, Ninh Vũ Phi sờ lên mũi, nói: “Được thôi, đi đâu?”
“Ở ngay quán bar trước mặt là được rồi!”
“Được.


Trong quán bar, Diệp Khôi Triết lịch sự nói: “Muốn uống cái gì thì có thể tự gọi?”
“Không cần đâu, nói luôn đi cậu tìm tôi có việc gì, bình thường tôi khá là bận rộn.


“Được thôi, thực ra cậu và Mặc Như vốn dĩ không phải là một cặp đúng chứ, cô ấy cũng không mang thai?” Diệp Khôi Triết dứt khoát hỏi.

Ninh Vũ Phi không phủ nhận, đối phương có thể tự tin nói ra lời này, có lẽ đã điều tra rất kĩ càng thân phận của bản thân rồi.

“Cậu nói như vậy thì chính là như vậy, dù gì thì những người như các cậu muốn điều tra cái gì thì đều có thể điều tra được.

” Ninh Vũ Phi nhún vai.

“Vậy thì tốt, Mặc Như có thể không thích tôi, nhưng tôi hiểu rất rõ là cô ấy không thể nào thích cậu được, hơn nữa cậu cũng chỉ là lá chắn được cô ấy lựa chọn mà thôi.



“Vậy thì cậu sẽ thất vọng đó, sao mà cậu biết được Mặc Như có thích tôi hay không?” Ninh Vũ Phi hỏi.

Những lời này khiến cho Diệp Khôi Triết hơi chau mày lại, nói: “Kể cả là Măc Hinh có thích cậu, cô ấy là người của nhà họ Trầm, còn cậu chẳng qua chỉ là tên nhà quê lên thành phố để học, dù cho có tốt nghiệp rồi, nếu như để thành công thì cậu cũng phải phấn đấu chín mười năm gì đó gia đình cậu mới khá lên được, cậu sao có thể làm cô ấy hạnh phúc chứ?”
“Chẳng lẽ hạnh phúc trong miệng đám nhà giàu các người chính là tiền bạc vật chất sao, xem phụ nữ như là chim hoàng yến nhốt trong cái lông bằng vàng của các người, đây chính là cái mà cậu gọi là hạnh phúc sao?”
“Ninh Vũ Phi, cậu hiện giờ chẳng qua chỉ là một đứa học sinh, đến khi nào cậu phải ra đời bươn chải thì mới biết được cái gì gọi là tuyệt vọng, tiền tài là nền tảng của tất cả mọi thứ, dù cho Mặc Như có ở bên cạnh cậu thì cô cô ấy cũng sẽ bị người ta khinh bỉ, bị người nhà ruồng bỏ mà thôi, bởi vì cậu hoàn toàn không có khả năng bảo vệ cô ấy.

” Diệp Khôi Triết kích động nói.

Ninh Vũ Phi gật gật đầu, về điểm này thì Diệp Khôi Triết nói đúng, không có năng lực kinh tế, thì tất cả chỉ đều là nói lung tung, xã hội này rất tàn khốc, cái gọi là tình yêu cũng chỉ có như vậy.

Nhưng những lời này của Diệp Khôi Triết chỉ có ảnh hưởng đối với người khác, chứ hoàn toàn vô hiệu với Ninh Vũ Phi, Ninh Vũ Phi không hề thiếu tiền, không tính tới số tiền mà các sư tỷ kiếm được, cho dù là không có bọn họ, một mình Vũ Phi chỉ cần động một ngón tay cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Bởi vậy tiền bạc chỉ là con số đối với Ninh Vũ Phi mà thôi, thực sự không muốn ngày nào cũng nói vấn đề này, không cần thiết phải đi khoe với người khác.

“Người anh em Ninh Vũ Phi, tôi hoàn toàn không phải là đang hạ thấp cậu, mà chỉ là nói sự thật mà thôi.


Diệp Khôi Triết vừa nói, vừa rút một tấm chi phiếu từ trong túi ra, dùng bút viết một con số xong, lại đẩy đến trước mặt, nói: “Mấy con số đằng sau cậu tự thêm vào, hi vọng vậu có thể rời xa Mặc Như, bởi vì các cậu không thể đến với nhau.



Thực ra thì Vũ Phi không hề có ý đối địch Diệp Khôi Triết, nhưng mà chuyện tình cảm thật rất khó nói.

Nếu như Trầm Mặc Như biết mình nhận số tiền này thì thế nào.

“Xin lỗi, tiền này tôi không thể nhận, tôi cũng nói một câu thôi, Mặc Như biết cậu thích cô ấy, nhưng cô ấy lại không thích cậu, nếu cậu còn muốn cưỡng ép thì sau này các cậu khi gặp lại nhau sẽ gặp phải tình huống rất khó xử.


“Ninh Vũ Phi, điều này thì cậu không cần bận tâm.

” Diệp Khôi Triết nói: “Có đống tiền này, cậu có thể sống một cuộc sống mà cậu hằng mong muốn, cũng đủ để cậu phấn đấu ít hơn mười năm.


Ninh Vũ Phi mỉm cười một lát, đẩy tấm chi phiếu lại: “Con người tôi không thích tiền, bởi vậy cậu tự giữ lại đống tiền này đi.


“Ninh Vũ Phi, sao cậu lại ngốc nghếch như vậy?”.