Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 100






Ninh Vũ Phi sau khi nhìn thấy lông mày hơi nhíu lại, đối phương mới chỉ cắt ra một phần mép mà thôi.

Cái nguyên thạch này, mép là ngọc thạch không có nghĩa là bên trong cũng là ngọc thạch, chỉ là loại tình huống trung gian này rất hiếm khi xảy ra mà thôi.

Ông chủ Thạch cười nói: “Chúc mừng, cái giá này ít nhất cũng phải là một nghìn năm trăm tỷ.


“Cảm ơn, ha ha ha ha!”
Người xung quanh đều đỏ mắt nhìn, bỏ ra ba trăm tỷ thu về một nghìn năm trăm tỷ, kiếm gấp bội rồi.

Trần Thành Hạo nhỏ giọng nói: “Tiểu Phi, có phải cậu nhìn lầm rồi hay không?”

“Có lẽ là vậy.


Ông chủ Thạch cầm đèn pin chiếu vào khối nguyên thạch, muốn nhìn rõ hơn tình hình thì lúc này, khuôn mặt của ông ta lập tức cứng đờ.

Bởi vì ánh sáng phản chiếu của mặt cắt không phải là màu xanh biếc.

“Ông chủ Thạch, cái này…”Sắc mặt người đàn ông trung tuổi khó coi.

Bọn họ đều nhìn ra màu sắc của ánh sáng phản chiếu, rất có thể bên trong là hàng rởm.

Ông chủ Thạch nói: “Lão đệ à, tôi đề nghị hay là ông cắt hết ra?”
“Được!”
Người đàn ông trung tuổi lập tức cắt đôi khối nguyên thạch, cuối cùng lộ ra đồ vật bên trong, mà đồ bên trong không còn là ngọc thạch nữa, rõ ràng là nham thạch.

Chỉ có một chút ngọc phỉ thúy ở bên ngoài rộng chưa đến một thước, giá cả đoán chừng cũng chỉ mấy tỷ, giống lời Ninh Vũ Phi nói nguyên thạch này chỉ có giá mấy tỷ mà thôi.

“Tiền của tôi!” Người đàn ông trung tuổi trực tiếp ngã khuỵu trên mặt đất.

Ông chủ Thạch cũng nghĩ không thông, bản thân mình vậy mà cũng nhìn lầm, gặp phải một khối nguyên thạch bên trong lừa người như này.

“Tiểu Phi, tôi thật sự hoài nghi cậu có mắt nhìn xuyên tường, cái này mà cũng có thể nhìn ra được?” Trần Thành Hạo nói.


“Một chút kinh nghiệm mà thôi!”
Bây giờ cũng không còn gì đáng xem nữa, đã kiểm chứng được phỏng đoán của mình là thật, vậy là được rồi.

“Chàng trai trẻ, xin dừng bước!”
Ông chủ Thạch đi đến, lần này trở nên khách sáo hơn rất nhiều, khiêm tốn hỏi: “Không biết tôn tính đại danh của tiểu huynh đệ đây là gì?”
“Không dám, Ninh Vũ Phi!”
“Ninh Vũ Phi tiểu huynh đệ, tôi tên là Thạch Nhất Kiên, muốn hỏi tiểu huynh đệ một chút vừa rồi làm thế nào cậu có thể nhìn ra được khối nguyên thạch kia?” Thạch Nhất Kiên khiên tốn hỏi.

“Cái này nói như thế nào nhỉ, đầu tiên là cảm giác, thứ hai chính là kinh nghiệm, từ nhỏ tôi đã đi đến mấy chỗ như thế này rồi.


“Thì ra là thế, Ninh Vũ Phi tiểu huynh đệ có thể giúp tôi xem một khối nguyên thạch được không?” Thạch Nhất Kiên hỏi.

Ninh Vũ Phi nói: “Bây giờ tôi cũng đang đi tìm đồ, e rằng không rảnh.


“Không sao, cũng chỉ là một chút thời gian mà thôi, sau khi chuyện thành, tôi và Ninh tiểu huynh đệ chia đều, như thế nào?”
“Được thôi, tôi xem xem, nhưng tôi cũng phải nói trước, tôi cũng chỉ là đoán mà thôi, không có chút chắc chắn nào hết.


“Không vấn đề, mời!”
Rõ ràng, Thạch Nhất Kiên là một khách quen ở khu phố đổ thạch này, còn có hẳn một phòng riêng.


Trong phòng, trên mặt bàn có một khối nguyên thạch thô ráp, loang lổ lởm chởm.

“Đây chính là khối nguyên thạch mà tôi muốn cho tiểu huynh đệ nhìn, dựa vào con mắt và kiến thức của tôi đều không thể thăm dò rõ ràng bên trong rốt cuộc là ngọc thạch gì.


Ninh Vũ Phi sờ sờ phía sau, hơi nhíu mày nói: “Thứ này, nhìn từ bên ngoài rất khó thấy, tôi cũng không có cách nào.


“Vậy…”
Lúc này, Thạch Nhất Kiên cũng cảm thấy khó khăn, bởi vì không nắm chắc được đồ vật bên trong như thế nào nên cũng không dám tặng bừa cho người khác.

Nhưng Ninh Vũ Phi sau khi suy nghĩ một hồi lâu, nói: “Thứ này mặc dù không biết là gì, nhưng có một vấn đề có thể khẳng định, ngọc thạch bên trong không tầm thường, nếu tất cả đều có, ít nhất số lượng mười cái cũng không là vấn đề.


Nghe thấy một câu nói này của Ninh Vũ Phi, Thạch Nhất Kiên yên tâm.

.