Y Võ Song Toàn

Chương 996: Cậu bị sa thải




Đường Giang Sơn cười chế nhạo, căn bản chẳng coi Tần Lâm ra gì, tên này thì có bản lĩnh gì chứ? Chẳng phải chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp đại học sao? Còn tự mở phòng khám nữa, cái loại không biết tự lượng sức mình, bản thân mình làm trong doanh nghiệp lớn, là thực tập sinh cho vị trí quản lý của tập đoàn chuyển phát nhanh Đông Phong, anh bằng tôi chắc?

"Con trai tôi thực sự có bản lĩnh, đi thắp thiên hạ chẳng sợ gì cả, cây ngay không sợ chết đứng, nó là thực tập sinh cho vị trí quản lý của công ty lớn, tháng kiếm được năm sáu nghìn tệ lận, cậu đã từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy chưa? Cậu muốn khiến con trai tôi thất nghiệp á, ha ha, tôi không đợi được mà xem cảnh ấy đây, cậu gọi điện thoại đi, đừng chỉ nói xuông".

Tôn Hiểu Dĩnh chống eo, nói phụ họa cho con trai, lúc này hoàn toàn không cho Tần Lâm bất kỳ cơ hội thở dốc, rõ ràng là muốn chèn ép anh đến cùng, muốn để anh quỳ xuống nhận sai với con trai bà ta.

Đối mặt với thái độ ép người của Tôn Hiểu Dĩnh và Đường Giang Sơn, Đường Mẫn cũng bất lực, nhưng dù sao cũng là đang ở nhà mình, nếu thực sự để hai người này làm thật thì đúng là mất mặt.

Tần Lâm nghiêm túc nói, lấy điện thoại ra, gọi cho Vương Thiết Thành.

"Dì Hai, chuyện này dì đừng xen vào. Dù sao hai mẹ con họ cũng yêu cầu vậy, cháu dù sao cũng nên thành toàn cho họ? Cậu Hai, thực sự xin lỗi cậu, đây là yêu cầu của em họ, cháu cũng thể thỏa mãn cho cậu ta, không thì khiến cậu ta thất vọng!"

Tần Lâm nói.

"Alo, Vương Thiết Thành à?"

"Ừm, là tôi đây, Tần đại sư, sao cậu gọi điện thoại cho tôi cậu, câu có chuyện gì cần phân phó sao?"

Vương Thiết Thành không dám gọi Tần Lâm là em rể, anh ta biết bản thân mình được như hôm nay không dễ dàng gì, nếu như không có lời của Tần Lâm, anh ta không biết bao giờ mới ngồi được vào vị trí tổng giám đốc toàn tỉnh của công ty chuyển phát nhanh Đông Phong, cho dù anh ta có phấn đấu thêm ba mươi năm nữa cũng không được.

Thành công của ngày hôm nay đều do Tần Lâm ban cho, anh ta đương nhiên biết ơn, mỗi năm đều tặng quà cho chú Hai, thím Hai, ăn cơm uống rượu với bọn họ. Vương Thiết Thành biết đây là điều duy nhất anh ta có thể làm được, Tần Lâm căn bản sẽ không bao giờ dùng đến anh ta.

Tần Lâm cười nói.

"Cũng không có chuyện gì, nghe nói công ty mấy người ở thành phố Đông Hải có một nhân viên tên Đường Giang Sơn, không muốn làm việc nữa, cho cậu ta thôi việc đi, kiêu ngạo quá, còn bảo tôi chẳng làm được gì, tôi chỉ có thể gọi điện cho anh, thử xem tôi có làm được gì không?"

"Cái gì?"

Vương Thiết Thành nổi giận, trong lòng hơi kinh ngạc, dám làm càn với Tần Lâm? Mẹ kiếp, rốt cuộc là ai vậy, dám tỏ vẻ như vậy, đừng có làm liên lụy đến tôi đấy.

Vương Thiết Thành tức giận vô cùng, có điều căn bản không dám để lộ ra, Tần Lâm là ông thần tài, là quý nhân của anh ta, lời của Tần Lâm, có dù có phải xuống núi đao vào biển lửa, Vương Thiết Thành vẫn sẽ nghe theo, có thể nói không có Tần Lâm chắc chắn sẽ không có anh ta của ngày hôm nay, biết ơn thì phải báo. Vương Thiết Thành biết trong mắt Tần Lâm, mình vẫn còn có tác dụng, đây cũng chính là vinh dự của anh ta.

Vương Thiết Thành cẩn thận hỏi thăm.

"Tần đại sư, xin hỏi Đường Giang Sơn này có đang ở bên cạnh cậu không?"

Tần Lâm gật đầu.

"Ừm, cậu ta đang ở cạnh tôi".

Vương Thiết Thành nói.

"Phiền cậu đưa điện thoại cho cậu ta hộ tôi với, tôi muốn nói với cậu ta mấy câu".

Tần Lâm cười nói với Đường Giang Sơn.

"Người phụ trách tỉnh của công ty chuyển phát nhanh Đông Phong muốn nói chuyện với cậu, cậu có muốn nghe máy không?"

Đường Giang Sơn không quan tâm mà nghe máy.

"Nghe thì nghe, tôi muốn xem xem anh chơi trò gì?"

"Người phụ trách tỉnh? Anh còn dám nói với tôi như vậy à, không chém gió chết à? Anh nghĩ bản thân giả được thành ai? Anh chém gió như thế này chẳng nhẽ đến cả bản thân cũng tin sao? Ha ha ha".

Đường Giang Sơn cười lớn, nghe điện thoại của Tần Lâm.

"Alo, tôi là Đường Giang Sơn, xin hỏi là ai thế".

"Tôi là Vương Thiết Thành, người phụ trách của công ty chuyển phát nhanh Đông Phong tỉnh Hán Đông, cậu tên Đường Giang Sơn đúng không? Cậu bị sa thải".

Sa thải tôi?

Đường Giang Sơn cười lớn, đúng là trò hề mà? Tôi là thực tập sinh vị trí quản lý của công ty chuyển phát nhanh Đông Phong đấy, chẳng nhẽ anh nói sa thải tôi là được chắc?

Đường Giang Sơn hỏi.

"Anh là người phụ trách của toàn tỉnh của công ty chuyển phát nhanh Đông Phong của chúng tôi sao?"

Vương Thiết Thanh tức giận nói.

"Đúng, cậu đã đắc tội cậu Tần, công ty chuyển phát nhanh Đông Phong của chúng tôi sẽ không dùng cậu. Cậu thu dọn đi, xong thì cút".

Mẹ kiếp, cậu muốn ăn đấm à? Ngay cả Tần Lâm cũng dám đắc tôi, đúng là muốn chết mà, lúc đầu nếu như không phải tôi linh hoạt thì suýt nữa ông đây mất việc rồi, cậu còn dám gây sự với cậu Tần, nằm mơ đi.

"Vương Thiết Thành? Chưa từng nghe nói đến, còn cái tên Vương Thiết Thành này nghe quê một cục? Nghe tên của anh là biết là một tên nhà quê. Tôi còn nói tôi là người phụ trách của toàn quốc đó, tôi khinh! Tần Lâm, anh chơi trò gì vây? Anh chém gió quá rồi ấy? Công ty chuyển phát nhanh Đông Phong là sản nghiệp mang tính trụ cột của toàn tỉnh Hán Đông, hơn nữa vô cùng phát triển, người phụ trách toàn tỉnh là khái niệm như thế nào, anh có hiểu không? Đó là người có thể trực tiếp tiếp xúc với lãnh đạo liên thành phố và các vấn đề về đầu tư phát triển, đó là ông chủ lớn thực sự, đây là loại mà loại ruồi nhặng như anh có thể tiếp xúc được à? Còn dám mạo danh tổng giám đốc ông ty chúng tôi, hai người đúng là gan to bằng trời mà".

"Tôi không quan tâm anh là ai, đừng nghĩ rằng anh lừa được tôi, cho dù anh có là Thiên Vương thì tôi cũng không sợ. Tôi là thực tập sinh cho vị trí quản lý của công ty chuyển phát nhanh Đông Phong, lương tháng của tôi năm sáu nghìn tệ ấy, mấy người muốn đuổi việc tôi á? Tôi là người được rèn luyện bồi dưỡng để trở thành lãnh đạo ấy, sau này tôi nhất định sẽ tiến vào hội đồng quản trị, mấy người làm ô nhục hình tượng của công ty chuyển phát nhanh Đông Phong, cẩn thận không tôi kiện mấy người tôi phỉ báng! Mau cúp máy đi, cái loại lừa đảo như anh tôi gặp nhiều rồi".

Đường Giang Sơn cúp thẳng máy, vứt điện thoại Tần Lâm lên bàn, mặt cười dương dương tự đắc, muốn lừa tôi à? Không có cửa đâu!

Tần Lâm cũng cười, anh cũng có thể tưởng tượng được Vương Thiết Thành ở trong văn phòng đang tức giận thế nào.

"Anh định dùng trò hề này để lừa tôi à? Tần Lâm, anh nghĩ tôi là thằng ngu à? Người ở đầu bên kia rõ ràng là một con dễ trũi, muốn lừa tôi chắc? Mơ tưởng hão huyền".

Đường Giang Sơn khinh bỉ nói.

"Cái loại người chỉ biết lừa gạt người khác như vậy thực sự nghĩ mình là người có máu mặt à, nếu anh thực sự là người có máu mặt thì anh sẽ vùi mình ở phòng khám mà không cầu tiến chắc? Mấy người nghĩ xem, cái loại chỉ biết diễn kịch để lừa đảo như anh ta, căn bản chỉ có thể lừa được trẻ con ba tuổi mà thôi, chứ không thể là thật, kết hợp với thực tế là biết ngay, nghĩ tôi sợ anh chắc, chuyện cười, thực sự là chuyện cười. Ha ha ha".

Người ở đầu dây bên kia bị Đường Giang Sơn cúp máy, Vương Thiết Thành tức muốn chết, bật dậy từ ghế, thằng điên này đúng là biết tỏ vẻ thật? Dám cúp máy với tôi, mẹ kiếp!

Vương Thiết thành tức đến mức mặt mũi tái xanh, thở phì phò, đây chẳng phải vả vào mặt anh ta sao? Hơn nữa ngay cả Tần Lâm cũng phải chịu tội, tên nhãi này ngông cuồng quá.

Nhất định phải dạy cho anh ta một phải học, để anh ta mãi mãi không quên được huyện này.

Tay Vương Thiết Thành tức đến mức run lẩy bẩy, tên điên này, đừng có kéo ông đây xuống nước cùng.

Nhỡ may Tần Lâm trách tội anh ta thì phải làm sao đây?

Vương Thiết Thành không nói hai lời, đầu tiên phải gọi cho người phụ trách ở Đông Hải, người phụ trách ở Đông Hải là do anh ta bổ nhiệm lại, cũng là người anh ta tin tưởng được, nhất định phải đuổi Đường Giang Sơn trước, để tránh cậu Tần bị mất hứng.

"Alo! Vương Đông Thăng phải không? Mau gọi điện thoại cho Đường Giang Sơn, đuổi việc cậu ta, cái thằng ngu này, cả đời này tôi không muốn gặp lại cậu ta nữa".

Vương Thiết Thành thở phì phò nói, dọa Vương Đông Thăng sợ, không dám hỏi gì, chỉ dám vâng dạ, sau đó gọi cho Đường Giang Sơn!