Y Võ Song Toàn

Chương 986: Cảnh giới của chú Hai




Tần Lâm có thể nhìn rõ mồn một từng chiếc lông chân xù xì trêи cơ thể con ve sầu cách đó trăm mét.

Vận dụng "Tam Phong luyện khí thiên", tinh khí trong cơ thể Tần Lâm cuối cũng cũng dừng lại, hút hết tinh hoa bài tiết cặn bã, năng lượng của rượu Kim Xà và sâm vương đều được Tần Lâm hấp thu hết, phá vỡ ba kinh mạch, thực lực của anh chỉ trong một ngày mà tiến bộ thần tốc, quyền phong gào thét, sấm chớp như gió, ngay cả anh cũng phải kinh ngạc với bản thân mình.

Tần Lâm ra quyền, đánh vào trêи vách đá, không ngờ có thể đánh ra giấu ấn lớn trêи đó, xung quanh vách đá cũng chia năm xẻ bảy.

"Xịt..."

Tần Lâm hít sâu một hơi, trời ạ, ông đây mạnh quá đi!

Tần Lâm không ngừng đè nén nội tâm đang vô cùng kϊƈɦ động của mình, quyển luyện khí mà sư phụ đưa khiến anh một bước lên trời, rượu Kim Xà và sâm vương đã dung hợp hoàn toàn, đây là điều Tần Lâm không thể nào tưởng tượng nổi, có lẽ cũng là điều sư phụ không thể nào tưởng tượng nổi, hai thứ hỗ trợ lẫn nhau, cũng không làm hại Tần Lâm, ngược lại trong họa có phúc. Tần Lâm cảm thấy mừng thầm trong lòng.

"Sư phụ, cảm ơn người…"

Tần Lâm lầm bầm nói, không biết sư phụ đang ở nơi nào, nhưng ông lão sẽ luôn ở trong tim anh.

Tần Lâm biết bản thân nên rời khỏi nơi này, sư phụ đi rồi, nhưng anh vẫn phải rèn luyện bản thân, phát huy y thuật của sư phụ, khiến cho càng nhiều người được chữa bệnh, đây mới là anh hùng vì nước vì dân.

Bác sĩ phải có tấm lòng của cha mẹ, đây câu nói mà sư phụ đã nói nhiều nhất với anh khi chỉ dạy y thuật cho anh.

Tần Lâm quỳ xuống trước giường đá, dập đầu ba cái, trìu mến ngắm nhìn hồi lâu, cuối cùng mới rời khỏi chỗ ở của sư phụ.

Tần Phi Vũ thầy Tần Lâm đi ra liền hỏi.

"Tiểu Lâm, sư phụ đâu rồi?"

"Sau cháu ủ rũ thế?"

Tần Lâm thất vọng nói.

"Sư phụ đi xa rồi, không biết đời này còn có thể gặp lại không?"

Tần Phi Vũ hơi sững sờ, không ngờ sư phụ đi mất rồi, hơn nữa lại để ông ấy một mình ở đây.

"Sư phụ đi rồi?"

Tần Lâm nghiêm túc nói.

"Chú Hai, có vẻ như chúng ta nên về rồi".

Tần Phi Vũ lắc đầu.

"Trước khi lên núi, chú đã nói chí hướng của mình cho sư phụ, đó là cố gắng ba năm khổ luyện. Bây giờ còn lâu mới đến ba năm, sư phụ đã đi rồi, nhưng chú không thể đi, nếu sư phụ quay lại thì sao?"

Tần Phi Vũ nghiêm túc nói, nhắc đến sư phụ Diệp Hiên Viên, ông ấy trông rất cung kính, bởi vì Diệp Hiên Viên trong mắt ông ấy là thần thánh vô song. Mặc dù chỉ là đệ tử trêи danh nghĩa của sư phụ, nhưng đối với Tần Phi Vũ mà nói thì là vinh dự rất lớn, vậy nên ông ấy sẽ vững vàng bảo vệ nơi này, dù cho sư phụ không ở đây đi chăng nữa.

Tần Lâm nói.

"Vậy cũng được, chú Hai, cháu muốn kể cho chú về chuyện tam đại gia tộc".

Tần Phi Vũ phất tay.

"Không cần nhắc lại, oan oan tương báo bao giờ mới dứt, lòng chú đã sớm lặng sóng khi ở cạnh sư phụ rồi, hết thảy đều có nhân quả, cháu đi đi, không cần lo cho chú".

Tần Phi Vũ dửng dưng nói, ánh mắt bình tĩnh, như giếng cổ không có sóng, ngay cả Tần Lâm cũng kinh ngạc, có vẻ như sư phụ đã độ hóa chú Hai của mình rồi, cảnh giới bây giờ của chú Hai thực sự khiến anh phải nhìn bằng một còn mắt khác.

Nhưng với Tần Lâm mà nói, từ khi nhập thế* đến giờ, anh đã không lúc nào được bình yên, anh chắc chắn sẽ trở thành Hỗn Giang Long khuấy đảo gió mây, hãy để một mình anh gánh chịu ân oán tình cừu!

*Nhập thế: tham dự vào để gánh vác việc đời, không xa lánh cõi đời, không đi ở ẩn, theo quan niệm của nho giáo

Chú Hai không xuống núi với anh, Tần Lâm cũng không cưỡng ép, dù sao đây là tâm nguyện của ông ấy, hơn nữa có vẻ chú Hai cũng rất để ý đến sư phụ, hơn nữa cũng đã buông bỏ hết những chuyện của thế giới bên ngoài rồi. Tần Phi Vũ như vậy, Tần Lâm cũng thấy vui.

Thù hận có thể hủy diệt một người, bản thân anh cũng đã vì thù hận mà gây dựng không ít kẻ thù ở Đông Hải, Tần Phi Vũ có thể không đếm xỉa đến thì Tần Lâm rất vui, chú Hai những năm nay chịu không ít khổ cực, mấy năm tới có thể hưởng phúc sống an nhàn. Với chuyện này, Tần Lâm là người vui hơn ai hết.

Ăn một bữa cơm với chú Hai, Tần Lâm liền xuống núi, dù sao đây cũng không phải nhà anh, anh không thể tiếp tục ở lại.

Nhập thế mới là bắt đầu cho sự rèn luyện của Tần Lâm, sư phụ đã đi rồi, rốt cuộc cũng không biết sống chết thế nào, nhưng với tính tùy hứng của sư phụ nhất định sẽ không để anh biết.

Vô cầu vô ɖu͙ƈ, không biết lúc nào anh mới đạt đến được cảnh giới của sư phụ, ít nhất cũng phải đi hết cõi hồng trần này mới có thể định đoạt được.

Sau khi xuống núi, Tần Lâm nhận được cuộc gọi của Lâm Nguyệt Dao.

"Anh ở đâu thế? Mẹ em bảo anh tối đến nhà em ăn cơm, nhà có khách, là họ hàng người nhà họ Đường, anh đến chung vui nhé".

Lời Lâm Nguyệt Dao khiến Tần Lâm sững sờ, họ hàng của nhà họ Đường? Sao anh không biết nhỉ?

Tần Lâm hỏi.

"Là ai thế?"

"Em cũng không biết, dù sao anh cứ đến sớm một chút, có vẻ như là người quan trọng đấy, mẹ em cũng không nói, chỉ bảo anh nhất định phải đến, không được đến muộn, dù có chuyện gì đi chăng nữa thì cũng phải đến".

Lời Lâm Nguyệt Dao khiến Tần Lâm rất tò mò, rốt cuộc là ai mà khiến dì Hai phải trịnh trọng nói anh dù gì cũng phải đến, hơn nữa còn là người nhà họ Đường.

Khi Tần Lâm đến nhà Lâm Nguyệt Dao, anh nhìn thấy ba người đang quanh quẩn ở cổng.

Một người phụ nữ trung niên đeo khăn lụa, mặt mày nghiêm túc ra lệnh với người đàn ông trung niên.

"Tí nữa vào trong phòng, ông phải biểu hiện tốt vào, lần này chúng ta tay không mà về thì ông không xong với tôi đâu, tên họ Đường kia".

"Đúng vậy đó bố, lần này dựa vào bố đó, bố không được để con thất vọng đâu, nhà họ Đường chúng ta có thể kéo dài hương hỏa hay không là đều dựa vào bố đấy".

Cậu thanh niên trẻ tuổi có vẻ đần độn, có điều lúc này này đồng lòng với mẹ. Người đàn ông trung niên thật thà mặc đồ rằn ri, đi giày cao su, trông hơi gù, nếp nhăn khá sâu, trêи da đầy dầu nhớt, ánh mắt nghiêm nghị, trông ông ta có vẻ khổ cực hơn người khác, có vẻ là cùng cực lắm rồi, ông ta không thể không đến đây được.

Nhưng dù thể nào, đến là đến, nhất định là vì chuyện gì đó mới đến, nếu không sẽ không đến.

"Hai người yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm hai người thất vọng.

Giọng điệu của người đàn ông trung niên có hơi buồn bực, ánh mắt đờ đẫn, không biết nên nhìn vào đâu, giọng điệu bất lực lộ vẻ khó chịu khiến Tần Lâm thấy hơi kì lạ. Người đàn ông giống như một người công nhân bị cuộc đời vùi dập, không ai có hiểu được buồn khổ, đau đớn của ông ta, chỉ có một mình ông ta gánh vác gia đình, gánh vác cuộc đời, âm thầm tiến về phía trước dù đau đớn hay mỏi mệt. Thứ ông ta có thể thấy được chỉ là hi vọng của bản thân trước mắt, chỉ cần gia đình còn, con cái còn, thì dù ông ta có phải khổ cực thì cũng sẽ không than thở.

- ----------------------