Y Võ Song Toàn

Chương 866: Ai dám ra tay đánh người?




Tần Lâm bước vào, nhìn thấy Vãn Nhi và nhân viên đang tranh cãi với một vài người.

Mặt Vãn Nhi lúc này có chút sưng đỏ, chắc là vừa bị người ta tát.

Nhìn thấy cảnh này Tần Lâm vô cùng tức giận.

Muốn chết sao!

"Anh Tần đến rồi!" Vãn Nhi mừng rỡ vội chạy đến trước mặt Tần Lâm nói.

"Anh Tần, mấy người này tới đây gây sự!"

Tần Lâm chau mày? Dám đến phòng khám nhỏ của bọn họ gây sự, thật nực cười.

Trước mặt có mấy người đeo khăn tang, có một người đang nằm trêи cáng cứu thương dưới đất, đang đắp vải trắng, cảnh tượng thật rợn người.

Tần Lâm liếc mắt qua mấy người này rồi lạnh lùng nói.

"Là ai đánh?"

Một người đàn ông trung niên hừ lạnh: "Cậu là chủ y quán? Y quán của các cậu chữa cho bố tôi bị chết, hôm nay nếu không cho tôi lời giải thích thì y quán của các cậu đừng mong tiếp tục việc mở cửa!"

Lúc này nhiều người vây xung quanh đã hiểu ra có chuyện gì, thì ra y quán chữa bệnh có vấn đề!

Vốn y quán ở phố Đông y rất ít khi xảy ra chuyện, bởi vì bệnh cấp tính hay bệnh nặng thì ít người đến phòng khám nhỏ khám bệnh, đa số đều đi bệnh viện.

Cho dù là bệnh viện Đông y hay Tây y thì đều có uy tín hơn một số phòng khám nhỏ.

Nhưng vì danh tiếng của y quán Hiên Viên rất tốt, có một số người biết y quán này do Tần Lâm mở nên ngưỡng mộ, đến đây với mong muốn chữa bệnh hiểm nghèo.

Cho nên mới xảy ra chuyện này.

Tần Lâm nhìn chằm chằm vào người đàn ông, lạnh lùng nói. Truyện Kiếm Hiệp

"Là ai động tay động chân đánh người?"

Người đàn ông trung niên tên là Hồ Cương, nghe Tần Lâm nói vậy có chút ngây người, sau đó tiếp tục nói.

"Hừ, đánh là còn nhẹ đấy, đây là chuyện có liên quan đến mạng người, bố tôi mất rồi! Các người phải nói rõ chuyện này cho tôi!"

Những người xung quanh đều gật đầu, những người vây quanh cũng có một số là hàng xóm ở đây.

Cũng là bác sĩ, nhìn thấy cảnh này có chút không thoải mái, nếu là bọn họ thì bọn họ cũng sẽ rất hoảng loạn.

Đôi khi làm bác sĩ cũng cần phải có chút may mắn, ví dụ bệnh tình đã nguy kịch quá thì ai mà chữa được, nhưng nếu vào tay bọn họ thì bọn họ vẫn phải cố gắng chữa trị thôi.

Sau khi chữa nếu không có hiệu quả, người bệnh chết rồi thì đương nhiên người nhà sẽ đổ trách nhiệm lên người bác sĩ.

Nhưng thực tế là cho dù ai chữa trị thì có thể kết quả cũng sẽ như vậy thôi.

Cho nên người bệnh chết ở y quán nào thì coi như y quán đó xui xẻo.

Tần đại sư từ trước đến giờ chưa gặp sự cố lần nào, mọi người rất ngưỡng mộ y thuật của anh, không ngờ lại xảy ra chuyện này, không biết Tần đại sư sẽ xử lý như thế nào.

Dưới ánh nhìn của mọi người, Tần Lâm nhìn chằm chằm Hồ Cương, lạnh lùng nói.

"Tôi hỏi lại lần nữa, là ai đánh!"

Hồ Cương ngây người, không ngờ Tần Lâm vẫn còn gặng hỏi về vấn đề đó.

"Ai đánh có quan trọng không? Không biết mạng người quan trọng sao..."

Còn chưa nói xong, Tần Lâm đã giáng một cái tát xuống.

Bốp một tiếng!

Mặt Hồ Cương lập tức sưng vù lên, cái tát của Tần Lâm thực sự mạnh, mạnh đến nỗi miệng của Hồ Cương toàn là máu!

Tần Lâm lạnh lùng nói.

"Là ông đánh đúng không?"

Hồ Cương cắn răng, vẻ mặt tức giận.

"Là tôi đánh thì làm sao! Các cậu làm bố tôi chết mà vẫn còn nói lý được hả! Chúng tôi phải liều mạng với cậu!"

Nói xong, mấy người đàn ông lập tức ra tay!

Trịnh Bình Long đột nhiên cầm cây côn đứng dậy, lạnh lùng nói.

"Muốn đánh nhau hả? Y quán Hiên Viên tôi sẽ tiếp các người tới cùng!"

Trịnh Bình Long là người có đánh nhau rất giỏi, ông ta mà ra tay thì sẽ hạ được rất nhiều người, cho dù đối phương có nhiều người đến đâu, bọn họ cũng không dám tùy tiện ra tay.

Khí thế toát ra từ trêи người Trịnh Bình Long rất mạnh mẽ, người bình thường nhìn thấy thì đều cảm thấy sợ hãi.

Hồ Cương ôm mặt, nghiến răng nghiến lợi.

"Y quán các người bắt nạt người quá đáng, chữa bệnh cho bố tôi bị chết, mà còn nói lý?"

Diệp Vãn Nhi cũng vội vàng kéo cánh tay Tần Lâm.

"Anh Tần, đừng đánh nhau nữa, là lỗi của chúng ta, bệnh nhân này đúng là chết do lỗi của chúng ta, đều...tại em".

Diệp Vãn Nhi mặc dù bị đánh nhưng cũng không thấy tủi thân, cô ấy cảm thấy cái tát này là chuyện bình thường, đây cũng là lỗi của cô ấy.

Tần Lâm chau mày, chuyện bị đánh này tạm thời bỏ qua, hỏi.

"Bệnh nhân rốt cuộc có chuyện gì?"

Diệp Vãn Nhi kể lại hết mọi chuyện.

Buổi sáng, Hồ Cương đưa bố tới phòng khám, nói là đang chơi mạt chược thì bị ngất, bảo Diệp Vãn Nhi mau làm cấp cứu.

Lúc đó, Khổng Phàm Lâm vẫn chưa đến, trong y quán chỉ có Diệp Vãn Nhi trực ban.

Bệnh nhân đã đưa vào phòng, cô ấy không thể không cứu, nhanh chóng tiến hàng các phương pháp thông thường để cấp cứu, ấn huyệt nhân trung, châm cứu, xoa bóp, thậm chí còn dùng cả máy sốc tim của Tây y.

Diệp Vãn Nhi biết cả Đông y và Tây y, mặc dù không có bằng cấp, nhưng trình độ không thua kém chủ nhiệm khoa ở bệnh viện.

Sau khi cấp cứu, bệnh nhân có chút sức sống, nên Diệp Vãn Nhi đã kê đơn thuốc, vì ngửi trêи người bệnh nhân có mùi rượu, chắc là có uống rượu nên đã nấu một bát canh rễ sắn.

Canh rễ sắn là một phương thuốc giải rượu rất tốt, có thể làm giảm nhẹ triệu chứng sau khi uống rượu, hơn nữa hoàn toàn không có tác dụng phụ.

Sau khi uống xong, bệnh nhân có khỏe hơn một chút, Diệp Vãn Nhi bảo Hồ Cương đi tìm một phòng khám Tây y ở bên cạnh, mua một bình đường glucozo, để giảm mất nước, lát nữa sẽ khỏe lại.

Lúc đó Hồ Cương rất vui, trả tiền xong liền lập tức sang phòng khám bên cạnh, nhưng chưa đến năm phút sau, ông cụ đột nhiên mất.

Tắt thở rồi!

Cho nên Hồ Cương mới xông vào đây, tìm Diệp Vãn Nhi tranh luận, vì nóng lòng quá nên tát cho cô ấy một cái.

Tần Lâm nghe vậy, chau mày.

"Sao tự nhiên lại đột tử vậy?"

Tần Lâm có chút khó hiểu, theo trường hợp này thì sẽ không thể xảy ra chuyện mất mạng được, Diệp Vãn Nhi cũng ở cùng ông cụ lâu như vậy, loại bệnh này chắc sẽ không thành vấn đề chứ.

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác màu trắng đứng ra.

"Bác sĩ Tần, chuyện này không thể trách tôi được, người bệnh này được đưa đến chỗ tôi, tầm ba đến năm phút, tôi vừa mở chai đường glucozo ra thì ông cụ đã tắt thở rồi, chuyện này không liên quan đến tôi đâu".

Người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng đúng là hàng xóm của bọn họ, ông ta là một bác sĩ Tây y.

Đúng là cả quá trình xảy ra sự việc chắc không có liên quan nhiều đến ông ta, mặc dù chết ở y quán của bọn họ nhưng không phải là lỗi của ông ta.

Người nhà người ta, Hồ Cương cũng chính mắt nhìn thấy, chỉ là mở lọ đường glucozo ra thôi, chưa làm gì cả, vừa mở ra là ông cụ đã mất rồi.

Tần Lâm gật đầu: "Xảy ra chuyện này, mọi người không cần phải đẩy trách nhiệm cho nhau đâu, tìm nguyên nhân trước rồi nói tiếp".

Tần Lâm không hề trốn tránh trách nhiệm, bọn họ cũng chẳng cần phải trốn tránh, nếu thật sự là lỗi của bọn họ, thì lại càng phải chịu trách nhiệm mới đúng.

Tần Lâm đến trước thi thể, kéo tấm vải trắng ra kiểm tra mắt và lưỡi rồi chau mày.

"Bao lâu rồi?"

Khổng Phàm Lâm đáp: "Tần đại sư, từ lúc tôi gọi điện thoại cho cậu đến bây giờ chắc cũng phải mười phút rồi".

Tần Lâm chau mày: "Mười phút, vẫn cứu được, mang châm ra đây!"