Y Võ Song Toàn

Chương 842: Chủ tịch Hà đến rồi




Giám đốc Hoàng vô cùng khinh thường, để có thể trở thành giám đốc của toàn hạng mục, ông ta đã phải dựa vào mối quan hệ với bất động sản Lâm Khoa.

Với quan hệ của ông ta, đừng nói đến mất việc, cho dù là thay đổi vị trí thì đều vô cùng khó khăn.

Trừ khi chủ tịch ra lệnh còn không thì không thể nào có chuyện có thể thay đổi vị trí của ông ta được.

Tần Lâm dám to mồm khoác lác có thể khiến ông ta mất việc, đúng là biết chém gió mà.

Giám đốc Hoàng lạnh lùng hừ một tiếng: "Hôm nay nếu như cậu không gọi được chủ tịch Hà đến thì cậu chết với tôi..."

Khi giám đốc Hoàng đang chuẩn bị bảo bảo vệ ra tay thì đột nhiên giọng nói giận dữ của một người phụ nữ vang lên từ phía sau.

"Hoàng Hữu Tài! Anh làm gì vậy!"

Nghe thấy giọng nói này, giám đốc Hoàng sợ giật mình, nhìn kỹ lại thì thấy một người phụ nữ đi vào từ cổng, người này chính là Hà Niệm Anh!

Hà Niệm Anh vốn là một người phụ nữ mạnh mẽ, khí chất trêи người đương nhiên không phải thứ mà những người phụ nữ bình thường có thể sánh nổi.

Mà Hà Niệm Anh vốn đã đến tuổi đủ để nắm rõ sự đời nên càng có khí thế của bá đạo tổng tài, khí thế này không phải là thứ mà mấy người phụ nữ trẻ tuổi như Liễu Thanh Thanh có thể sánh được.

Vậy nên Hà Niệm Anh vừa xuất hiện, Hoàng Hữu Tài đã sợ run người.

"Chủ tịch Hà! Sao chủ tịch Hà đột nhiên đến đây vậy ạ?"

Hoàng Hữu Tài vừa mới tỏ ra kiêu ngạo huênh hoang không coi ai ra gì, kết quả vừa nhìn thấy Hà Niệm Anh thì lại giống như chuột nhìn thấy mèo, sợ run lẩy bẩy, dáng vẻ cung kính này khác hoàn toàn dáng vẻ vừa nãy.

Hoàng Hữu Tài nói xong, vội vàng tiến lên chào hỏi Hà Niệm Anh.

Hà Niệm Anh không thèm quan tâm đến ông ta, vội vàng đi đến trước mặt Tần Lâm, khách khí nói.

"Cậu Tần, xin lỗi cậu, là do tôi quản giáo không nghiêm".

Mặc dù Hà Niệm Anh có quan hệ thân thiết với Tần Lâm, nhưng xảy ra chuyện thế này, bà ấy vẫn cảm thấy áy náy.

Cảm giác như bị mất mặt trước mặt tiểu sư huynh vậy.

Hà Niệm Anh quay đầu, lạnh lùng nhìn Hoàng Hữu Tài, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Hoàng Hữu Tài! Anh được lắm! Ai cho anh sắp xếp người nhà vào công ty làm?"

Nghe thấy giọng điệu của Hà Niệm Anh, Hoàng Hữu Tài sợ đến mức run lẩy bẩy.

"Chủ tịch Hà! Tôi sai rồi, người này thực sự là cháu trai tôi, nhưng học lực của cậu ấy đều đạt tiêu chuẩn, chủ tịch Hà, tôi chỉ đang tuyển nhân viên như bình thường thôi!"

Hà Niệm Anh lạnh lùng hừ một tiếng: "Tuyển nhân viên như bình thường? Tôi đã nói với anh rồi, công ty của chúng ta tuyển người phải dựa vào tố chất, anh cảm thấy tố chất của cậu ta đủ sao?"

Giọng điệu của Hà Niệm Anh vô cùng khó chịu, Hoàng Hữu Tài nghe xong hai chân liền nhũn ra, chủ tịch Hà nổi giận rồi, xong đời rồi!

"Chủ tịch Hà, tôi sai rồi, tôi sẽ sa thải cậu ấy ngay, sau này sẽ không bao giờ tuyển cậu ấy nữa!"

Chuyện đến nước này, chỉ có thể mặc kệ thằng cháu mà bảo vệ mình, nhất định phải sa thải anh ta thì mới có thể bảo vệ được địa vị của mình.

Tuy nhiên ông ta vẫn đánh giá thấp địa vị của Tần Lâm trong lòng Hà Niệm Anh.

Hà Niệm Anh lạnh lùng hừ một tiếng.

"Không cần, anh với cậu ta đều bị sa thải, sau này hai người sẽ không bao giờ được bất kỳ doanh nghiệp nào của bất động sản Hà Thị tuyển dụng, mãi mãi bị loại khỏi ngành".

Mặt Hoàng Hữu Tài lập tức xám như tro!

Ông ta không biết phải chịu biết bao khổ cực mới có được địa vị như ngày hôm nay, thu nhập hàng năm lên đến năm trăm nghìn, giờ thì không còn nữa rồi.

Nếu như ông ta cố gắng mấy năm nữa, biết đâu mỗi năm còn có thể kiếm được cả triệu tệ, đến lúc đó ông ta thực sự là người có tiền rồi.

Không thể nào ngờ được, ngay tại phút tám chín lại xuất hiện chuyện này.

Ông ta chỉ vì đắc tội Tần Lâm mà bị đuổi việc!

Mặt Hoàng Hữu Tài xám xịt lại, ông ta biết, một khi chủ tịch Hà đã nói thì chưa bao giờ rút lại lời.

Hoàng Hữu Tài nghiến răng nghiến lợi, lập tức giơ tay, tát vào mặt của nhân viên tư vấn bất động sản.

"Bốp!"

"Láo toét! Mẹ kiếp, đều tại mày! Mặt chó mà đòi khinh người!"

Nhân viên tư vấn bất động sản bị đánh, trong lòng vô cùng bực bội, nhưng cúi đầu không dám làm gì.

Trương Hân đứng bên mặt đầy khϊế͙p͙ sợ.

"Thật hay giả thế? Bà thực sự là Hà Niệm Anh sao?"

Trương Hân là điển hình của loại chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cho dù đã nhìn thấy Hà Niệm Anh nhưng vẫn không tin.

Người thật với trêи TV vẫn hơi khác một chút, vậy nên khi nhìn thấy Hà Niệm Anh, cô ta vẫn có chút không tin.

Sao có thể như vậy được, Trần Khả Nhi sao có thể quen người lợi hại đến vậy chứ?

Hà Niệm Anh lạnh lùng liếc nhìn cô ta nhưng không thèm để tâm đến, bà ấy quay đầu, nhìn Trần Khả Nhi, mặt tươi cười hẳn lên.

"Cô Trần phải không? Tôi là Hà Niệm Anh, rất vui được làm quen với cô!"

"Á? Tôi á?", Trần Khả Nhi sững sờ, có hơi không tin, có điều vẫn vội vàng bắt tay với Hà Niệm Anh, cảm thấy hơi ngạc nhiên.

"Chào chủ tịch Hà!"

Hà Niệm Anh cười, dáng vẻ bây giờ khác hoàn toàn với vẻ lạnh lùng lúc nãy khi đối diện với Trương Hân.

Hà Niệm Anh nói: "Cô Trần, cô có muốn xem nhà không? Căn biệt thự này được phết đấy, tôi có thể giới thiệu cho cô".

Nói xong, Hà Niệm Anh liền lấy bút laze ra, bắt đầu giới thiệu cho Trần Khả Nhi.

Mọi người đều sững sờ, chủ tịch Hà đích thân bán nhà sao?

Đây là đãi ngộ không bình thường mà, chủ tịch Hà là chủ tịch của bất động sản Hà Thị, sao lại làm vậy chứ?

Đừng nói đến chủ tịch Hà, cho dù là tổng giám đốc Lâm của bất động sản Lâm Khoa, là ông chủ của một công ty chi nhánh thì cũng sẽ không làm mấy việc như này!

Hà Niệm Anh thành thạo giới thiệu, vị trí của căn biệt thự, kết cấu, cách bài trí, bố cục, tất cả đều vô cùng hoàn mỹ.

Trần Khả Nhi nghe mà cũng thích, có điều thích là thích, giá cả quá mắc.

Trần Khả Nhi lắc đầu.

"Cảm ơn chủ tịch Hà, căn nhà này đắt quá, tôi không mua nổi".

Chuyện đến nước này, cô ấy cũng không cần phải giả làm người giàu làm gì nữa, Trương Hân thích cười thì cứ cười đi, nhà đắt như vậy, cô ấy không mua nổi thì sao chứ.

Trêи thế giới này có mấy người mua được căn nhà như vậy chứ?

Hà Niệm Anh sững sờ một chút, sau đó liền nói.

"Ha ha, cô Trần đừng vội, cậu Tần là hội viên Cao Cấp của bất động sản Hà Thị, chúng tôi có thể cho cô hưởng chiết khấu của người trong nội bộ".

Nghe thấy bốn chữ hội viên Cao Cấp, Tần Lâm bất đắc dĩ mỉm cười, Hà Niệm Anh cũng hiểu nhỉ.

Trần Khả Nhi sững sờ: "Á? Chiết khấu của người trong nội bộ là bao nhiêu vậy?"

Trần Khả Nhi có hơi chột dạ, cho dù là chiết khấu của người trong nội bộ, dù có được giảm giá hai mươi phần trăm... mà cho dù có là giảm năm mươi phần trăm thì cái nhà này vẫn có giá ba bốn triệu, Trần Khả Nhi đâu mua nổi.

Hà Niệm Anh nói: "Nếu như giảm giá thì... để tôi tính cho cô".

Hà Niệm Anh lấy máy tính ra, nghiêm túc tính toán.

Mọi người đều sững sờ, chuyện này kỳ thật, chủ tịch Hà tính giá cho người khác sao, chuyện này mà quay clip lại chắc sẽ lên báo mất.

Nhưng hết cách, đây là chủ tịch Hà, không có ai ở đây dám quay trộm cả.

Chủ tịch Hà có mấy vệ sĩ đứng bên quan sát, ai mà nhấc cái điện thoại lên là bị xử ngay.

Hà Niệm Anh tính xong liền nói.

"Bây giờ chúng tôi có chương trình ưu đãi lớn, sau khi giảm giá thì còn hơn ba trăm nghìn, hơn nữa nếu vay trả góp thì sẽ miễn phí tiền lãi trong mười năm".

Hà Niệm Anh báo giá xong, mọi người đều sững sờ.

Hơn ba trăm nghìn?

Đùa gì vậy!

Đây là biệt thự đấy!

Hơn nữa là biết thự ở vành đai hai của Đông Hải, sao có thể có cái giá như vậy?

Ba trăm nghìn đừng nói đến mua biệt thự, cho dù là mua nhà bình thường thì cũng không mua nổi.

Huống chi biệt thự của bất động sản Lâm Khoa thuộc hàng biệt thự tốt nhất.

Trần Khả Nhi không dám tin sẽ có giá này.

"Chủ tịch Hà, bà đùa sao?"

Hà Niệm Anh cười: "Cô nghĩ tôi sẽ đùa sao? Cô chỉ cần trả trước năm mươi nghìn, công ty sẽ tặng toàn bộ nội thất trong nhà, cô Trần thấy thế nào, nếu có hứng thì có thể ký hợp đồng".

Nghe thấy Hà Niệm Anh nói vậy, Trần Khả Nhi sững sờ.

Đây là chủ tịch Hà đấy, chủ tịch Hà không đùa đâu.

- ----------------------