Y Võ Song Toàn

Chương 672: Chị Hồng đến rồi




Tần Lâm nhìn Phúc Nhung Nhung, có chút không nói nên lời, sau đó thu lại danh thϊế͙p͙.

Không thèm để ý đến cô ta nữa.

Trộm sao? Danh thϊế͙p͙ thì trộm làm gì chứ.

Tần Lâm không mang theo nhiều danh thϊế͙p͙ bên mình, nhưng dùng danh thϊế͙p͙ của những người này quả thực có thể tránh được một số rắc rối vào một số thời điểm quan trọng.

Đặc biệt là ở tỉnh lỵ, Tần Lâm không quen với nơi này, cũng như có rất ít người quen, cho nên tên tuổi của Lôi Hồng vẫn có sức răn đe nhất định.

Còn về Phúc Nhung Nhung nghĩ như thế nào, Tần Lâm cũng không thèm để ý.

Người phụ nữ này luôn tự cho mình là đúng.

Anh Hoa và những người khác quay người lại, định làm gì đó...

Đột nhiên, DJ trong quán bar hét lên.

“Woah! Quán chúng ta được tiếp đón hai người đẹp, nào, hãy chào đón bằng những tràng pháo tay nồng nhiệt nhé, chị Hồng! Tổng giám đốc Hải!”

Theo tiếng âm thanh vang lên, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cửa, liền nhìn thấy hai người phụ nữ xinh đẹp bước vào.

Một người tóc ngắn váy đỏ, dáng vẻ hiên ngang, còn một người tóc dài bồng bềnh, cao ráo duyên dáng.

Hai người bọn họ đều thuộc kiểu nhan sắc thần tiên, còn thân hình ‘ma quỷ’.

Trong quán bar có một số cô gái chân dài xinh đẹp đang nhảy múa, nhưng khi hai người này bước vào, tất cả bọn họ đều đột nhiên bị lu mờ, thậm chí lại tự cảm thấy thẹn.

Chị Hồng và Hải Dao Dao chào DJ một tiếng, sau đó nói cảm ơn rồi làm ra một động tác, DJ ngay lập tức hiểu ra và hét lên đầy phấn khích trong micro.

“Cảm ơn, toàn bộ chi phí của đêm nay sẽ cho tổng giám đốc Hải chi trả! Mọi người hãy quẩy hết nấc vì tổng giám đốc Hải nào!”

DJ vừa hét lên, bầu không khí như được đánh thức, tất cả các vị khách đều la lên đầy phấn khích.

Đại tiểu thư của nhà họ Hải thật tuyệt vời, đã chịu chơi lại còn chịu chi!

Hải Dao Dao và Lôi Hồng vốn là bạn thân, thỉnh thoảng cùng nhau ra ngoài uống rượu là chuyện bình thường.

Ban đầu nhạc của DJ vốn rất nhỏ, vì cốt ý để cho đám người anh Hoa hành sự.

Nhưng khi chị Hồng và Hải Dao Dao đến, nhạc của DJ lại ngay lập tức được bật lên, so với hai người này thì anh Hoa là cái thá gì chứ, gã ngay lập tức bị rơi vào quên lãng.

Anh Hoa vừa định ra tay liền nhìn thấy cảnh này, đột nhiên dừng lại, mấy người nhìn nhau, trêи mặt đều lộ ra vẻ kỳ quái.

“Chị Hồng đến rồi à?”

“Hải Dao Dao cũng đến sao?”

Vừa rồi bọn họ còn đang bàn về chuyện này, rốt cuộc Tần Lâm có thật sự quen chị Hồng hay không, bây giờ thì tốt rồi, có thể đối chất ngay tại chỗ.

Cả khán phòng đều nghe thấy những gì DJ vừa nói, nếu Tần Lâm thật sự quen biết chị Hồng và Hải Dao Dao thì chắc chắn anh sẽ phải đi đến chào hỏi.

Anh Hoa vẫn không hề nhúc nhích, chờ Tần Lâm đi đến chào hỏi.

Nhưng đáng tiếc thay, Tần Lâm vẫn cứ ngồi lì ở đó.

Bây giờ bọn họ đã có thể chắc chắn được rằng tên nhóc này thật sự đã ăn trộm danh thϊế͙p͙.

Nếu như quen thì tại sao lại không đi qua đó kính rượu?

Trêи mặt anh Hoa lộ ra vẻ giễu cợt, nhìn Tần Lâm rồi nói.

“Không phải có quen biết với chị Hồng sao, tại sao lại không sang đó kính rượu?”

Lúc này, gã chắc rằng Tần Lâm đang bốc phét mà thôi, vậy nên cũng không cần cho anh mặt mũi nữa, mấy người liền bắt đầu vây quanh Tần Lâm, đợi lát nữa ra tay sẽ cùng xông lên, cho dù tên nhóc này có đánh trả thì cũng không thể nào đánh lại cả đám người như thế này được.

Phúc Nhung Nhung cau mày, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

“Tôi đã nói anh đừng làm bừa rồi! Nhưng anh vẫn dùng danh thϊế͙p͙ nhặt được làm gì chứ! Bây giờ thì hay rồi, vốn chẳng có chuyện gì lớn lại cứ đòi ra mặt! Bây giờ thì sao, chỉ có làm hỏng việc là giỏi!”

Phúc Nhung Nhung biết thân phận của Tần Lâm, anh chẳng qua chỉ là một thiếu gia hết thời mà thôi, làm sao có thể quen biết với một nhân vật lợi hại như thế được?

Mặc dù là vì giúp bọn họ ra mặt, nhưng bước đi này thật sự đã sai rồi.

Không có bản lĩnh thì đừng đòi ra mặt, không biết bản thân mình ở đâu lại đi đối đầu với nhân vật lớn như vậy, chẳng phải muốn tìm đường chết hay sao?

Bây giờ thì hay rồi, Lôi Hồng thật sự đã đến đây, nếu thật sự Lôi Hồng biết được chuyện này thì bọn họ chắc chắn sẽ không thoát được.

Cầm tấm danh thϊế͙p͙ nhặt được đi lừa bịp lung tung, chị Hồng biết được sẽ vô cùng tức giận.

Những người khác cũng nhìn với vẻ giận dữ.

“Anh Hoa, chúng tôi không liên quan gì đến anh ta cả, chính anh ta là người đã đắc tội với anh chứ không phải chúng tôi!”

“Đúng vậy anh Hoa, có hậu quả gì cứ để cho anh ta gánh, muốn chém muốn giết gì cứ nhắm vào anh ta!”

“Chúng tôi đều là người vô tội, chúng tôi không quen biết chị Hồng, chúng tôi chỉ quen mỗi anh Hoa mà thôi”.

“Vừa rồi là chính anh ta đã ra tay, chúng tôi không hề tham dự vào”.

“...”

Tất cả mọi người đều phân rạch ròi quan hệ với Tần Lâm, bọn họ biết Tần Lâm chết chắc rồi, đừng nói đến anh Hoa, ngay cả chị Hồng cũng chưa chắc sẽ bỏ qua cho anh, vậy nên bọn họ càng phải tránh xa Tần Lâm một chút, để tránh bị liên lụy.

Anh Hoa bày ra vẻ mặt giễu cợt, cười nhạt nói.

“Nghe thấy chưa hả, đám người đó phản bội cậu rồi kìa, sao nào, có muốn đến hỏi thăm chị Hồng một lát không? Hay là để tôi đi chào hỏi giúp cậu nhé?”

Anh Hoa cười khẩy, gã rất muốn xem thử lát nữa tên nhóc này gặp được chị Hồng thì có còn dám bày ra cái vẻ điềm tĩnh thế này nữa không.

Tần Lâm vẫn ngồi trêи sô pha, quan sát sắc mặt của những người này, liền cảm thấy vô cùng thú vị, những cô chiêu cậu ấm này đúng là đồ hèn nhát, người khác còn chưa kịp ra tay mà đã chịu nhục rồi.

“Có muốn gặp Lôi Hồng không? Được, để tôi giúp anh mời đến”.

Anh Hoa cười khẩy: “Còn phét nữa à? Cậu mời chị Hồng đến sao? Sao cậu không nói bảo chị Hồng sang đây kính rượu cậu luôn đi?”

Nhìn thấy Tần Lâm lấy điện thoại ra, Phúc Nhung Nhung liền tức giận tiến đến giật điện thoại của Tần Lâm, trực tiếp đập mạnh xuống đất!

“Họ Tần kia! Anh còn chê chuyện chưa đủ lớn hay gì! Anh không thể thành thật xin lỗi anh Hoa được à, sao cứ phải chuyện bé xé ra to vậy?”

Tần Lâm cau mày, lộ ra chút lạnh lùng.

Phúc Nhung Nhung này thật đúng là không biết tốt xấu, toàn bộ chuyện này rõ ràng đều do cô ta gây ra, Tần Lâm đã ra tay cứu cô ta, nhưng cô ta lại không hề biết ơn mà còn tỏ thái độ lên mặt dạy đời người khác như thế này.

Nếu như không vì nể mặt chú Phúc, Tần Lâm thật muốn cho cô ta một cái bạt tai.

Anh Hoa chỉ vào Phúc Nhung Nhung, lạnh lùng nói: “Con kia, mau ngồi xuống, ở đây không đến việc của mày!”

Dáng vẻ hung dữ của anh Hoa dọa Phúc Nhung Nhung sợ chết khϊế͙p͙, cô ta nhanh chóng lùi lại, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống.

Sắc mặt anh Hoa lộ ra vẻ bông đùa, sau đó lấy điện thoại ra đưa cho Tần Lâm.

“Nào, lấy của tôi gọi đi, chẳng phải muốn gọi cho chị Hồng sao, tôi xem xem cậu gọi như thế nào”.

Tần Lâm cầm điện thoại rồi trực tiếp gọi vào số Lôi Hồng.

Tút tút tút...

Sau khi tiếng chuông vang lên hai lần thì Lôi Hồng đã cúp máy.

Anh Hoa cười phá lên: “Giả vờ à, cậu giả vờ tiếp đi, chẳng phải là bạn của chị Hồng sao, tại sao chị Hồng lại không nhấc máy?”

Tần Lâm cười khẩy: “Bởi vì đây là điện thoại của anh”.

Điện thoại của Tần Lâm đã bị Phúc Nhung Nhung làm rơi, sau đó anh nhặt điện thoại lên, đổi thẻ sim, sau đó cho vào điện thoại của anh Hoa rồi gọi lại vào số của Lôi Hồng.

Vừa rồi có số lạ gọi đến, Lôi Hồng đã trực tiếp cúp máy, lần này lại tiếp tục vang lên nên Lôi Hồng cũng định tắt thêm lần nữa.

Đột nhiên nhìn thấy tên người gọi hiển thị, cậu Tần.

Lôi Hồng nhanh chóng ra hiệu cho DJ trêи sân khấu, DJ ngay lập tức tắt nhạc đi, dù gì cũng là chị Hồng nên khi nhạc bị tắt cũng chẳng có ai dám nói ra nói vào, thay vào đó, tất cả mọi người đều trở nên im lặng, đợi chị Hồng nghe xong điện thoại.

Quán bar vốn ồn ào nay đã trở nên yên lặng lạ thường, im đến mức có thể nghe thấy được tiếng kim rơi trêи mặt đất.

Chỉ nghe được tiếng Lôi Hồng nói một cách cung kính.

“Cậu Tần, cậu có chuyện gì sao?”

Tần Lâm liền nói: “Tôi ở hàng ghế số năm, qua đây kính rượu tôi đi”.