Y Võ Song Toàn

Chương 671: Bỏ anh Hoa ra




Mười mấy tên đàn ông vạm vỡ xông về phía Tần Lâm, khi bọn họ chuẩn bị ra tay, Tần Lâm dẫm lên vai anh Hoa, trong tay cầm chai bia vỡ đặt lên cổ họng của gã.

Anh Hoa lập tức không dám động đậy.

"Đừng ra tay! Đừng ra tay!", anh Hoa hét lên một câu.

Nỗi đau ở cổ truyền đến khiến gã không dám động đậy, cho dù toàn thân đau nhức nhưng vẫn cố dùng hết sức hét một câu, để tránh việc Tần Lâm bị kϊƈɦ động, lấy luôn mạng của gã.

Đám đàn em dừng lại, Tần Lâm dùng chân đạp lên anh Hoa, một tay dùng chai bia đặt lên cổ gã, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn có vẻ khinh khỉnh.

Mấy người xung quanh đều trợn tròn mắt, không ngờ tên họ Tần lại hung hăng đến vậy!

Mặt Điền Vũ biến sắc: "Mày làm gì thế! Mày mau bỏ anh Hoa ra!"

Anh ta biết, anh Hoa này không phải loại bọn họ dây được, cho dù có là bố Điền Vũ thì cũng phải tỏ ra lễ phép trước mặt anh Hoa, chứ đừng nói đến mấy tên phú nhị đại như anh ta.

Điền Vũ nói xong, những người khác cũng xôn xao hùa theo.

"Đúng vậy, anh mau bỏ anh Hoa ra!"

"Tên nghèo hèn kia, anh biết anh Hoa là ai không, anh dám làm vậy với anh Hoa à? Anh muốn chết đúng không?"

"Mau thả tay ra! Xảy ra chuyện là anh không chịu nổi trách nhiệm đâu!"

"..."

Mặc dù Tần Lâm đang giúp bọn họ khống chế anh Hoa, nhưng bọn họ biết một khi anh Hoa đứng dậy được, màn tiếp theo sẽ là sự trả thù độc ác.

Anh Hoa là ai chứ, là người vừa có địa vị vừa có thực lực, cho dù lúc này gã bị đánh, bị khống chế thì cũng chẳng nói lên điều gì cả.

Chỉ có thể nói Tần Lâm là một tên hung hăng mà thôi, một đấu một thì được chứ một đấu mười, một đấu một trăm thì sao? Anh có thắng nổi không?

Phúc Nhung Nhung nhíu mày, kéo áo Tần Lâm, nhíu mày không nhịn được mà nói.

"Anh mau thả anh Hoa ra! Anh đừng gây thêm chuyện cho tôi nữa!”

Tần Lâm nhíu mày, những người khác không nói, anh chẳng quan tâm, đám não tàn này muốn chết cũng chẳng liên quan đến anh.

Nhưng Phúc Nhung Nhung không biết trái phải như vậy, nếu như Tần Lâm không ra tay, lúc nãy người bị đánh chính là cô ta.

Bây giờ cô ta lại nói như vậy?

Tần Lâm cười khẩy: "Cô thực sự muốn tôi thả tay ra sao?"

Phúc Nhung Nhung trợn mắt: "Vớ vẩn! Đương nhiên muốn anh thả tay ra rồi, anh đắc tội anh Hoa như vậy, sau này người gánh tội thay anh không phải là bọn tôi sao? Mau thả ra, anh nghe rõ chưa?"

Tần Lâm nhếch mép cười khẩy, Phúc Nhung Nhung này nếu đã không biết phải trái như vậy, Tần Lâm cũng không quan tâm nữa.

Lời vừa dứt, Tần Lâm giơ chân lên, ngồi về chỗ cũ, vắt chéo hai chân, mặt mày lạnh lùng.

Mấy tên đàn em đứng sau vội đỡ anh Hoa dậy, lúc này trêи người anh Hoa đầy vết thương do bị mảnh thủy tinh cắt, ngay cả con rồng trêи vai mang tính đặc trưng cũng bị Tần Lâm dẫm đến sưng đỏ.

Sau khi đứng lên, mấy tên đàn em xông lên, anh Hoa đột nhiên giơ tay.

Tất cả mọi người đều dừng lại.

Anh Hoa khởi động cơ thể, toàn thân đau nhức vô cùng, đặc biệt là bả vai, lúc nãy cứ như người dẫm gã không phải một người mà là một con voi vậy.

Anh Hoa thân kinh bách chiến, người có thân thủ lợi hại như Tần Lâm không phải là lần đầu gã gặp.

"Ê nhóc, mày lăn lộn ở đâu thế, mày như này chắc không phải loại vô danh."

Tần Lâm mạnh như thế, đối mặt với gã vẫn bình tĩnh, nhất định sau lưng có người chống, nếu không trong cái giới này, không thể nào là một thiếu gia nhà giàu thường thường hoặc là dân thường được.

Tần Lâm bình tĩnh cười, rút ra một tấm danh thϊế͙p͙ từ trong túi, đặt trước mắt anh Hoa.

"Hay là anh hỏi cô ấy?"

Nhìn thấy tấm danh thϊế͙p͙ màu đen xen lẫn màu hồng, hai chân anh Hoa đột nhiên run lẩy bẩy.

"Chị...chị Hồng?"

Tấm danh thϊế͙p͙ của chị Hồng?!

Lôi Hồng là chị đại tỉnh lỵ!

Anh Hoa mặc dù cũng là một người có tiếng tăm ở tỉnh lỵ, nhưng còn chẳng được coi là đàn em của chị Hồng, với thân phận của gã muốn gặp được chị Hồng cũng tốn rất nhiều công, chứ đừng nói đến quen chị Hồng.

Nhưng anh Hoa biết một chuyện, trước nay chị Hồng không đưa danh thϊế͙p͙.

Dù sao trong giang hồ, ai mà chẳng biết Lôi Hồng. Cần gì đưa danh thϊế͙p͙, hơn nữa trêи danh thϊế͙p͙ viết gì đây? Chẳng nhẽ viết chị đại tỉnh lỵ à?

Nhưng gã cũng biết chị Hồng có một thói quen đó là đưa danh thϊế͙p͙ cho người có quyền.

Ví dụ như Hải lão gia nhà họ Hải cũng được chị Hồng đưa danh thϊế͙p͙, điều này đồng nghĩa với việc bọn họ nhận được sự tôn trọng, một khi gặp chuyện, tấm danh thϊế͙p͙ này có thể giải quyết được vấn đề, không cần chị Hồng phải đích thân ra tay.

Sắc mặt anh Hoa trở nên khó coi, cậu thanh niên này lại thân quen với chị Hồng đến vậy sao?

Chẳng nhẽ là người nhà họ Hải?

Cả tỉnh lỵ này, người có quan hệ tốt với chị Hồng, có thể cầm được danh thϊế͙p͙ của chị Hồng, e rằng chỉ có nhà họ Hải.

Gã cũng biết đại tiểu thư nhà họ Hải, Hải Dao Dao, nhưng nhà họ Hải đâu có thiếu gia nào tầm tuổi này?

Anh Hoa gập người, hơi lễ phép mà nói với Tần Lâm.

"Xin cậu chờ chút!"

Nói xong, anh Hoa đưa mấy tên đàn em lùi về sau.

Những người khác thấy vậy, có hơi sững sờ, gì thế này? Anh Hoa đột nhiên không ra tay nữa à?

Vừa nãy Tần Lâm đã khuất phục được anh Hoa rồi sao, nguyên nhân lớn nhất chắc là vì đòn công kϊƈɦ lúc nãy.

Nếu như không đột ngột tấn công thì chắc Tần Lâm không đánh được mười mấy đàn em phía sau anh Hoa.

Nhưng sau khi anh Hoa đứng dậy, việc đầu tiên làm không phải báo thù, mà thương lượng chuyện gì đó với đàn em, điều này khiến bọn họ sững sờ.

Phúc Nhung Nhung nhíu mày nói.

"Tần Lâm! Anh cầm danh thϊế͙p͙ gì ra vậy, cho tôi xem với!"

Tần Lâm cũng không giấu, đưa danh thϊế͙p͙ qua.

Phúc Nhung Nhung nhíu mày, con ngươi co lại.

"Anh lấy trộm tấm danh thϊế͙p͙ này ở đâu thế!"

Phúc Nhung Nhung là đại tiểu thư nhà họ Phúc, đương nhiên biết Lôi Hồng là ai, cả tỉnh lỵ này có ai không dám nể mặt Lôi Hồng chứ?

Nhưng tấm danh thϊế͙p͙ này thực sự quý, cho dù có là nhà họ Phúc bọn họ, bố cô ta Phúc Hiểu Phong cũng không có nổi tấm danh thϊế͙p͙ này, Tần Lâm chỉ là bác sĩ ở Đông Hải, đào đâu ra tấm danh thϊế͙p͙ này chứ?

Nhất định là do anh trộm, hoặc nhặt được.

Cần phải biết, thứ có uy lực không phải tấm danh thϊế͙p͙ mà là tên của người trêи tấm danh thϊế͙p͙.

Lừa được thì tốt chứ không lừa được thì chắc tiêu đời!

Giọng Phúc Nhung Nhung không to, nhưng giọng điệu khá kinh ngạc, câu nói lúc nãy đã lọt vào tai anh Hoa.

Trộm danh thϊế͙p͙?

Cũng không hẳn là không có khả năng này.

Nếu như thực sự có danh thϊế͙p͙ của chị Hồng thì lúc nãy sao không lấy ra? Mà lại phải lấy ra đúng lúc này.

Hơn nữa Phúc Nhung Nhung là bạn của anh, mà là bạn thì chẳng nhẽ còn không biết Tần Lâm quen người như vậy à, có thể thấy tấm danh thϊế͙p͙ này là giả rồi.

Anh Hoa thương lượng với mấy tên đàn em: "Nhà họ Hải rốt cuộc có thiếu gia không vậy?"

Một tên đàn em nói: "Không có, nhà họ Hải trừ Hải Dao Dao ra, thực sự chỉ có mấy công tử nhưng tuổi còn nhỏ, lớn nhất là chưa đến mười bốn mười lăm tuổi, không có thiếu gia nào hơn hai mươi tuổi cả".

Anh Hoa gật đầu, thực sự có chuyện này, nhà họ Hải nếu thực sự có thiếu gia hơn hai mươi tuổi thì chắc chắn phải là người nổi tiếng một phương, thậm chí còn lợi hại hơn Hải Dao Dao.

"Anh Hoa, danh thϊế͙p͙ của người này chẳng nhẽ là nhặt được hoặc trộm được, hay là, chúng ta...".

Ý của mấy tên đàn em đều giống nhau, ra tay luôn! Cứ đánh một trận rồi tính tiếp!

Anh Hoa do dự một lúc, cầm máy lên, muốn xác nhận một ít thông tin, có điều qua một hồi phân tích, lại thêm câu nói lúc nãy của Phúc Nhung Nhung, anh Hoa thấy, cứ ra tay trước cũng được.

Anh Hoa gật đầu, đánh mắt với mấy anh em, chuẩn bị ra tay!

Anh Hoa quay người, tất cả mọi người đều cầm sẵn đồ trong tay, chuẩn bị ra tay!