Y Võ Song Toàn

Chương 665: So tài với nhau




Tần Lâm cười nhạt: “Không phải là không phục, tôi chỉ cảm thấy lý luận của ông có vấn đề, nếu cứ tiếp tục như thế này, ông rất khó tiến bộ được”.

Y thuật nhất định phải theo đuổi sự tỉ mỉ kỹ càng, đã giỏi lại muốn giỏi hơn, trình độ càng cao thì càng phải học hỏi để tiến bộ.

Bởi vì thời gian tiến bộ có hạn nên rất khó đi lên, mười năm đầu có thể khiến một người từ trình độ sơ cấp lên trung cấp, nhưng nếu muốn từ trình độ trung cấp lên cao cấp, có thêm mười năm nữa cũng chưa chắc đạt được.

Lý do Tần Lâm có thể tiến bộ nhanh, chỉ cần mười năm đã đạt được mức độ đỉnh cao như thế ngoại trừ nhờ thiên phú và sự nỗ lực ra, chủ yếu là cho có thầy giỏi chỉ bảo.

Bởi vì trình độ của Diệp Hiên Viên cao hơn Tần Lâm lúc đầu rất nhiều, thế nên sự tiến bộ của anh không có sự gián đoạn nào, bất cứ lúc nào Diệp Hiên Viên cũng có thể dạy bảo cho anh, chỉ cần có vấn đề là giải quyết được ngay.

Điều kiện tiên quyết này không phải ai cũng có.

Vì thế Tần Lâm tiến bộ một cách nhanh chóng, không ai có thể so sánh được.

Nếu như có suy nghĩ giống như ông ta, cảm thấy chỉ cần lớn tuổi thì y thuật sẽ trở nên cao siêu, đúng thật là vô lý.

Lười học hỏi sẽ chỉ dậm chân tại chỗ, đến năm sáu mươi tuổi, mặc dù trông có vẻ tuổi tác không còn nhỏ, nhưng y thuật chẳng khác gì lúc ba bốn mươi tuổi.

Nghe Tần Lâm nói, tên bác sĩ tư nhân cau mày lại, lạnh lùng nói.

“Hừ, tên oắt con như cậu mà cũng dám dạy dỗ tôi sao? Lưu Đại Phúc tôi hành nghề y bao nhiêu năm nay mà chưa từng gặp ai hống hách như cậu. Không biết cậu lấy đâu ra sự dũng cảm đó, cậu cảm thấy y thuật của mình lợi hại lắm à? Có muốn so tài không?”

Phúc Hiểu Phong và Phúc Nhung Nhung ngồi bên cạnh, thích thú nhìn cảnh tượng này.

Tên Tần Lâm đúng là biết ra vẻ, chẳng có bản lĩnh gì mà lại dám khiêu chiến với Lưu Đại Phúc.

Mặc dù Lưu Đại Phúc không phải bậc thầy Đông y nhưng cũng là danh y có tiếng tăm lừng lẫy, chuyên gia nổi tiếng toàn quốc, giỏi mọi lĩnh vực.

Nếu không nhà họ Phúc cũng không thể nào mời ông ta đến làm bác sĩ riêng được.

Nếu Tần Lâm không biết điều vậy thì đả kϊƈɦ anh một trận, để anh biết được sự cao thấp.

Tần Lâm cười khẩy: “Được, ông nói đi”.

Lưu Đại Phúc chỉ vào bảo mẫu ở phía sau mình, bà ấy tầm bốn mươi tuổi, trông hiền lành chân chất, đang lau sàn.

“Chị Vương là bảo mẫu, dạo gần đây không được khỏe, hay là chúng ta cùng khám cho bà ấy đi?”

Tần Lâm nhìn chị Vương rồi gật đầu.

“Được”.

“Chị Vương đến đây ngồi đi, chúng tôi chữa bệnh cho chị”.

Chị Vương sững sờ, có chút khó xử, vội đặt cây lau nhà xuống, lau lau tay rồi tiến đến, bà ấy cũng không dám ngồi, chỉ đứng trong phòng khách.

Tần Lâm nói: “Dì ngồi đi, bắt mạch sẽ tiện hơn”.

Chị Vương vẫn không dám ngồi, xem ra ngày thường người nhà họ Phúc khá khắt khe với bà ấy.

Phúc Hiểu Phong gật đầu: “Bảo cô ngồi thì cô ngồi đi”.

“Vâng!”

Lúc này chị Vương mới ngồi xuống.

Tần Lâm và Lưu Đại Phúc ngồi bên cạnh chị Vương, mỗi người bắt mạch một tay.

“Nói xem dạo gần đây dì có chỗ nào không được khỏe không”, Tần Lâm hỏi một câu.

Lưu Đại Phúc cười khẩy: “Xem bệnh chứ không phải hỏi bệnh, nếu người bệnh có thể kể lại rõ ràng triệu chứng thì bắt mạch làm gì nữa? Vừa nhìn là biết cậu không có kiến thức chuyên môn, không tự tin sao, ha ha”.

Tần Lâm bất lực lắc đầu chẳng nói gì, tên Lưu Đại Phúc này đúng là biết ra vẻ.

Đông y chú trọng đến tứ chẩn ( bao gồm nhìn, nghe, hỏi, sờ), trong đó hỏi là một bước vô cùng quan trọng.

Lý do rất nhiều người bệnh đều từ chối hội chẩn chủ yếu là bởi vì có nhiều bác sĩ không đủ chuyên môn thế nên mới đưa ra chẩn đoán và điều trị một cách qua loa qua loa, không chính xác.

Chỉ hội chẩn không bắt mạch.

Nếu như người bệnh miêu tả sai tình trạng bệnh của mình, sẽ dẫn đến việc phát hiện muộn bệnh tình hoặc là chữa trị sai phương hướng.

Chỉ hội chẩn là sai, không hội chẩn cũng sai.

Làm gì có kiểu điều trị là bắt mạch ngay, không hỏi người bệnh thấy khó chịu ở chỗ nào chứ?. TruyenHD

Chị Vương nói: “Gần đây bụng dưới của tôi hơi đau trướng, mỗi lần đi vệ sinh cứ như kim châm vậy, vì thế bây giờ cho dù uống nhiều nước, không dám đi vệ sinh nhưng vẫn ngày càng đau".

Sau khi nói xong, hai người đều trầm mặc, im lặng bắt mạch.

Vài phút sau, hai người đổi vị trí, đổi tay.

Sau khi bắt mặt tay trái và tay phải cho chị Vương, Lưu Đại Phúc tự tin nói.

“Chị mắc bệnh phụ khoa, đường tiết niệu bị nhiễm trùng, nếu đúng ra là tôi phải khám bệnh cho chị, nhưng tôi là bác sĩ nam, không được tiện lắm, vậy nên tôi chỉ có thể kê thuốc uống cho chị, chị đến bệnh viện phụ khoa để người ta khử trùng cho chị, xử lý một chút là được”.

Chị Vương vội gật đầu, đây là bác sĩ riêng của nhà họ Phúc đấy, nếu bình thường đi khám bệnh, sao bà ấy có thể tìm được bác sĩ nổi tiếng thế này chứ, đến khám ở phòng khám nhỏ là tốt lắm rồi.

Hôm nay may mắn được Lưu Đại Phúc khám bệnh cho, bà ấy cảm thấy rất vui mừng.

Lưu Đại Phúc gật đầu rất hài lòng với biểu cảm của chị Vương, ông ta liền lấy giấy bút để viết đơn thuốc.

Nhìn thấy chữ đầu tiên mà ông ta viết, Tần Lâm cười khẩy.

“Đơn thuốc Cát Căn không phù hợp với bà ấy đâu”.

Lưu Đại Phúc cau mày lại, mới viết một chữ mà Tần Lâm đã biết ông ta định kê đơn thuốc Cát Căn? Không ngờ rằng anh cũng biết phương thuốc này.

“Cậu thì hiểu cái gì chứ, đơn Cát Căn là thuốc chữa đúng bệnh, hơn nữa dược tính dịu nhẹ, rất có lợi đối với nữ giới, không phù hợp với đơn Cát Căn? Vậy cậu kê đơn thuốc nào?”

Tần Lâm nói: “Nếu là tôi, tôi sẽ kê đơn thuốc Sài Hồ”.

Lưu Đại Phúc sững sờ, sau đó phá lên cười.

“Đơn thuốc Sài Hồ? Ha ha ha......cậu đúng là biết đùa, cậu không biết Sài Hồ có tác dụng phụ sao? Bây giờ nước ta đã có lệnh cấm dụng Sài Hồ trong thuốc dành cho trẻ em, còn người trưởng thành cũng nên hạn chế sử dụng”.

“Xét về mặt lý luận, tốt nhất không nên uống loại thuốc Đông y mạnh như Sài Hồ, chị Vương lớn tuổi như thế, hơn nữa còn là nữ giới, cậu lại kê đơn Sài Hồ cho bà ấy, đây chẳng phải cậu chỉ nghĩ đến hiệu quả của thuốc mà không tính đến hậu quả sao? Người như cậu mà cũng tự xưng là bác sĩ sao? Ha ha, tuổi trẻ phải khiêm tốn mới phải, học nhiều mới là điều quan trọng nhất”.

Lưu Đại Phúc giống như nắm được thóp của Tần Lâm, ông ta liền giảng giải một thôi một hồi, như thể Tần Lâm phạm phải sai lầm rất lớn vậy.

Phúc Hiểu Phong và Phúc Nhung Nhung cũng cười khẩy, thích thú nhìn cảnh tượng này, thấy Tần Lâm bị người khác giáo huấn một trận, trong lòng họ cảm thấy rất sung sướиɠ.

Còn Tần Lâm lại cười mỉa mai.

“Công dụng của Cát Căn và Sài Hồ không cần ông giảng dạy tôi cũng rõ”.

“Nhưng điều ông không biết đó là đường tiết niệu của chị Vương bị nhiễm trùng chỉ là biến chứng, bệnh thực sự là viêm túi mật”.

Lưu Đại Phúc nghe thấy thế liền cau mày lại.

“Không thể nào!”

“Nếu như là viêm túi mật, người bệnh chắc chắn sẽ đau lưng, nhưng bà ấy không có nói đến!”

Triệu chứng của bệnh viêm túi mật rất rõ ràng, người mắc bệnh này sẽ bị đau lưng ở mức độ khác nhau, khi khám hội chẩn bệnh nhân không thể không nói.

Tần Lâm cười khẩy: “Ông đúng là biết đùa, lúc nãy tôi hội chẩn, ông nói hội chẩn không cần thiết với một người bác sĩ giỏi, nhưng ông lại tin tưởng hoàn toàn vào hội chẩn, chị Vương không nói đau lưng là ông cho rằng túi mật của bà ấy không có vấn đề gì sao?”

“Theo tôi suy đoán, chị Vương thường xuyên làm việc nhà nên cũng hay đau lưng, vì thế cho dù bị viêm túi mật thì bà ấy cũng chỉ cho rằng đau lưng do làm nội trợ lau sàn nhiều”.

“Bây giờ dì ấn thử vào phần lưng đi”.

Chị Vương dùng lực vòng tay ra sau dùng lực ấn một cái.

“Ây dô!”

Chị Vương liền kêu lên, mặc dù chỉ ấn nhẹ nhưng cảm thấy rất đau.

Còn vị trí mà chị Vương ấn đó là vị trí của túi mật.

Mặt Lưu Đại Phúc trở nên khó coi, lẽ nào thực sự là viêm túi mật sao?