Y Võ Song Toàn

Chương 652: Không hổ là Tần đại sư




“Tần đại sư, tôi là Lý Trung Chính, hiện giờ có vài bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch, mong Tần đại sư ra tay cứu chữa!”

Tần Lâm nhíu mày nói.

“Nói cụ thể ra xem nào?”

“Tần đại sư, sau khi uống thuốc của Trịnh Cương xong, những bệnh nhân này đều bắt đầu sưng phù lên, hiện giờ đã phù nề rất nghiêm trọng, nếu cứ tiếp tục như vậy, có khả năng sẽ bị rách da dẫn đến vỡ mao mạch trêи diện rộng và chảy máu”.

Tần Lâm suy nghĩ một hồi: “Tôi đến xem xem”.

Sau khi cúp máy, không đến mười phút sau, Tần Lâm đã đến bệnh viện một lần nữa.

Lần này bước vào bệnh viện, tất cả mọi người đều nhìn Tần Lâm với ánh mắt mong chờ, khác hoàn toàn so với lúc trước, trong mắt lộ ra vẻ kính trọng.

Vào thời khắc quan trọng, vẫn nên dựa vào Tần đại sư!

Bố con Trịnh Cương mặt mày u ám, đứng bên cạnh xem kịch.

Hội trưởng Trịnh lạnh lùng nói: “Viện trưởng Lý, ông phải suy nghĩ cho kĩ, nếu để người này chữa bệnh, có vấn đề gì ông sẽ phải chịu trách nhiệm!”

Lý Trung Chính cũng lạnh lùng đáp lại: “Hội trưởng Trịnh, ông không phải đe dọa tôi, hôm nay nếu có bệnh nhân gặp bất trắc, tôi sẽ từ chức viện trưởng này!”

Ông vừa dứt lời, xung quanh liền trở nên im ắng.

Cả hội trường rộng lớn đều trở nên im lặng, Lý viện trưởng nói năng mạnh mẽ như vậy, xem ra ông ấy đã quyết tâm tin tưởng Tần Lâm.

Trong mắt Lý Trung Chính, Tần đại sư vẫn là người đáng tin cậy nhất.

Tần Lâm không quan tâm đến tranh chấp bên ngoài, sau khi bước vào phòng bệnh, nhìn thấy mấy nữ bệnh nhân này đã hôn mê, toàn thân phù nề, giống như bị ngâm dưới sống mấy ngày.

Tần Lâm nhíu mày, lập tức lấy kim bạc ra châm vào vai bệnh nhân.

Kinh mạch trêи vai là đầu ʍút̼ cơ thể, đóng chặt huyệt vị trêи vai sẽ có thể bảo đảm sinh khí của cơ thể không bị mất đi.

Sau đó, Tần Lâm chườm lạnh lên vùng bụng dưới của bệnh nhân.

Thấy động tác của Tần Lâm, bố con Trịnh Cương lắc đầu nguầy nguậy.

“Vớ vẩn, điều này quá vớ vẩn, bệnh nhân hiện giờ đã vô cùng suy nhược, lại còn chườm lạnh lên, điều này rõ ràng sẽ khiến bệnh thêm nặng hơn, bệnh nhân sẽ không thể chịu được. Tôi nói cho các người biết, nếu bọn họ gặp nguy hiểm đến tính mạng thì không hề liên quan đến con trai tôi”.

Mọi người đều cười khinh bỉ, không thèm để ý đến hội trưởng Trịnh.

Mặc dù hội trưởng lý quyền cao chức trọng, nhưng mọi người đều là bác sĩ, chữa bệnh cứu người mới là thiên chức của bác sĩ, người hám lợi đen lòng, chỉ biết trốn tránh trách nhiệm, bỏ mặc sống chết của bệnh nhân như ông ta không xứng làm bác sĩ.

Tần Lâm chườm lạnh được một nửa, rồi nói với y tá bên cạnh.

“Chuẩn bị đựng nước tiểu”

“Vâng!”

Y tá đặt một cái bô ở dưới cơ thể bệnh nhân, chuẩn bị đựng nước tiểu.

Theo cây châm cuối cùng của Tần Lâm, bệnh nhân bắt đầu thải nước.

Khi bệnh nhân tiểu ra, phù nề trêи cơ thể cũng biết mất theo với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Mà những đặc tính nam giới trêи người bệnh như râu, lông chân cũng từ từ biến mất.

Hai mắt Lý Trung Chính sáng lên, lập tức thấy vô cùng ngạc nhiên.

“Không hổ là Tần đại sư!”

Tần Lâm quay đầu liếc nhìn Trịnh Cương, sau đó nói với Lý Trung Chính.

“Phương pháp chữa trị này cũng không có vấn đề gì, cao thuốc, đơn thuốc, châm cứu kết hợp với uống thuốc cũng có thể khiến độc tố trong người bệnh nhân đào thải ra ngoài”.

“Nhưng anh không suy tính đến tình trạng suy nhược cơ thể của người bệnh. Một khi những độc tố này vào thận sẽ gây áp lực lớn cho thận, dẫn đến không thể đào thải ra ngoài trong thời gian ngắn”.

“Phải mất ít nhất ba ngày để đào thải độc tố ra ngoài qua đường nước tiểu”.

“Nhưng trong ba ngày này, bệnh nhân không được ăn uống, một khi uống nước, cơ thể sẽ tự động bảo vệ, làm loãng độc tố, dẫn đến phù nề”.

“Đây chỉ là kiến thức cơ bản của khoa nội, đến cái này cũng không hiểu mà cũng tự xưng là bác sĩ Đông y”.

“Có một số người tự xưng là chuyên gia khoa da liễu, những thực tế không phải vì anh ta có sở trường về da liễu, mà là vì anh ta không biết những khoa khác”.

“Lang băm”.

Tần Lâm nói một hồi, lập tức khiến tất cả mọi người đều lộ ra vẻ cười cợt.

Ánh mắt tập trung lên người Trịnh Cương, Tần đại sư nhận xét quá chính xác.

Chuyên gia khoa da liễu cái gì chứ, bọn họ chưa từng nghe đến Đông y có nhiều khoa như vậy, bình thường Đông y chỉ chia thành Đông y khoa nội và Đông y khoa ngoài.

Trịnh Cương có vẻ cảm thấy bản thân rất cao siêu, nhưng thực ra không biết cái gì cả, loại người này mà cũng được làm phó viện trưởng bệnh viện Trung Ương, đúng là có ô dù to.

Tần Lâm ra tay, nhanh chóng chữa trị xong cho tất cả các bệnh nhân.

Bệnh viện lúc này đã bị bao quanh bởi các phương tiện truyền thông.

Khi Lý Trung Chính bước ra ngoài cổng, tất cả mọi người đều bao vây, ai nấy đều vô cùng kϊƈɦ động hỏi.

“Viện trưởng Lý, viện trưởng Lý, tôi nghe nói các ông đã mời Tần đại sư quay lại, có đúng không?”

“Viện trưởng Lý, rốt cuộc Tần đại sư có năng lực thật không, các ông có yên tâm để Tần đại sư chữa trị cho nhiều người như vậy không?”

“Tình trạng bệnh nhân bây giờ thế nào rồi, có ai bị nguy hiểm đến tính mạng không?”

“......”

Lý Trung Chính ra đây chính là để trả lời câu hỏi, vì thế cũng không hề hoảng loạn.

“Đúng vậy, chúng tôi đã mời Tần đại sư quay lại, y thuật của Tần đại sư là điều không thể nghi ngờ, chắc chắn vượt xa tôi. Hiện tại, một nhóm bệnh nhân đã hồi phục, cơ thể còn hơi yếu đuối, hiện giờ đang truyền đường hồi phục, sớm nhất là mai sẽ được xuất viện”.

Các phóng viên rất phấn khích.

“Tần đại sư tài giỏi như vậy thật à? Vậy vì sao lúc trước lại nói đơn thuốc của Tần đại sư là hại người, trêи mạng cũng đã công bố đơn thuốc của Tần đại sư, ông có suy nghĩ gì về đơn thuốc này?”

Lý Trung Chính thành thật nói.

“Tôi không phải là bác sĩ Đông y, thực sự không đủ hiểu biết về phương diện này nên không hiểu đơn thuốc của Tần đại sư, nhưng tôi đã tin nhầm lời Trịnh Cương, khiến bệnh nhân bỏ lỡ cơ hội điều trị, đây là trách nhiệm của tôi”.

“May mà Tần đại sư y thuật cao siêu, cứu tất cả những bệnh nhân khỏi nguy hiểm”.

Những phóng viên này cũng bỗng chốc hiểu ra, mặc kệ lúc trước là thật hay giả, ai đúng ai sai, bác sĩ chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân mới là bác sĩ giỏi, chỉ cần Tần đại sư chữa khỏi cho những bệnh nhân này, thì đã đủ đập tan mọi tin đồn.

Phóng viên hỏi thêm: “Vậy nguyên nhân trúng độc lần này là gì?”

Lý Trung Chính trả lời: “Theo chẩn đoán của chúng tôi, có thể kết luận nguyên nhân của vụ trúng độc lần này chính là do kem dưỡng da Đồng Bảo vì mục đích tăng hiệu quả làm đẹp mà dẫn đến nội tiết tố nam vượt quá tiêu chuẩn, khiến người sử dụng bị trúng độc, ngay cả Tô Văn Kỳ hiện giờ cũng đang chữa trị tại bệnh viện chúng tôi”.

Mọi người bất ngờ nhìn nhau: “Tô Văn Kỳ cũng bị trúng độc?”

“Đúng vậy, mặc dù cô Tô Văn Kỳ là người đại diện, nhưng cô ấy chỉ đại diện cho đời thứ nhất, khi sản phẩm đời thứ hai ra, cô ấy cũng đang trong thời gian thử nghiệm. Chính trong thời gian này đã xảy ra sự cố, nên bản thân Tô Văn Kỳ cũng bị trúng độc”.

“Lý do cô ấy tạm thời rút khỏi giới giải trí là do bị trúng độc, cổ họng bị thay đổi, không thể ca hát”.

Mọi người đều sững sờ.

“Há? Tô Văn Kỳ bị nghiệm trọng như vậy cơ à, vậy cô ấy hiện giờ thế nào rồi?”

Lý Trung Chính nói: “Mọi người yên tâm, cô ấy được Tần đại sư chữa trị, hiện giờ đã ổn rồi, không có gì xảy ra thì mai sẽ được xuất viện”.

Mọi người bỗng chốc xôn xao, Tô Văn Kỳ vốn là mục tiêu công kϊƈɦ của mọi người.

Nhưng vừa nghe nói Tô Văn Kỳ cũng ở trong bệnh viện, tất cả mọi người lập tức bớt giận.

Tô Văn Kỳ cũng là người bị hại, không cần thiết phải tấn công cô ấy.

Mặc dù cô ấy lấy tiền đại diện, nhưng cũng không biết sản phẩm có vấn đề, không thể trách cô ấy.