Y Võ Song Toàn

Chương 638: Điên cuồng




Giang Lương nhíu mày.

“Cái gì mà Tần đại sư cẩu đại sư chứ, anh chưa từng nghe qua”.

Mặc dù Giang Lương cũng học về Đông y, nhưng dù sao anh ta cũng từng đi du học nhiều năm như vậy, kỹ năng chính của anh ta chính là kết hợp Tây y với Đông y.

Hơn nữa, danh tiếng của Tần đại sư vẫn chưa lan ra nước ngoài, cho nên anh ta cảm thấy ba chữ ‘Tần đại sư’ vô cùng xa lạ.

Liễu Thanh Thanh cười nhạt: “Chưa từng nghe qua, đúng là kiến thức kém cỏi, về nước cũng có thể nghe ngóng mà, để xem thử anh và Tần đại sư có cùng đẳng cấp hay không”.

Sắc mặt Giang Lương trở nên khó coi, không ngờ rằng du học nhiều năm như vậy lại Liễu Thanh Thanh khinh thường!

Nếu nói về những chuyện khác, Giang Lương chưa chắc biết, nhưng nói về y thuật thì anh ta sẽ không phục ai!

“Tuy tôi học y ở nước ngoài, nhưng sư phụ của tôi lại là một bậc thầy Đông y có tiếng trong nước, Thái Trường Phúc!”

“Sách mà sư phụ tôi viết đều là sách giáo khoa của tất cả các trường y!”

“Hơn nữa, sư phụ tôi còn khám bệnh cho cả công chúa của nước Dị Lan, anh là cái thá gì chứ? Còn dám tự xưng là đại sư?”

Tần Lâm nghe xong liền cười nhạt.

“Ra là học trò của Thái Trường Phúc, quay về anh có thể hỏi sư phụ mình xem, có nên gọi tôi một tiếng đại sư hay không”.

Nếu là người khác, có lẽ Tần Lâm cũng không nói gì, nhưng đây lại là Thái Trường Phúc, đương nhiên anh vẫn có quyền phát ngôn.

Lúc trước anh chỉ điểm qua cho Thái Trường Phúc, nếu không có Tần Lâm thì ông ta cũng không thể nào chữa khỏi bệnh cho công chúa được.

Còn Giang Lương này chỉ là một đồ đệ nhỏ bé mà thôi, cũng không phải học trò cưng gì, càng không phải đệ tử chân truyền, chỉ để danh xưng rồi tự cho rằng mình lợi hại mà thôi.

Nghe Tần Lâm nói xong, Giang Lương đột nhiên nổi giận.

“Anh hỗn láo! Anh dám nói sư phụ tôi như vậy sao? Tốt lắm, nếu anh tự hào với y thuật của mình như vậy thì chúng ta đấu với nhau thử đi, ai thua thì sẽ phải rời khỏi Liễu Thanh Thanh”.

Tần Lâm cười khẩy: “Trước tiên, tôi và Liễu Thanh Thanh đã là người yêu của nhau, anh không đủ tư cách để cạnh tranh công bằng với tôi”.

“Thực ra, tôi học y là để chữa bệnh, chứ không phải vì thi thố”.

“Hơn nữa, chó dù có thi đấu thực sự thì anh cũng không xứng, nếu như để sư phụ anh ra mặt, có lẽ tôi còn cho ông ta một chút cơ hội”.

Lời nói của Tần Lâm khiến cho Giang Lương trợn tròn mắt.

“Điên rồ, anh thực sự quá điên cuồng rồi!”

Thật sự từ trước đến nay chưa từng thấy ai điên rồ đến như vậy, lời nói của Tần Lâm hoàn toàn khiến cho Giang Lương cạn lời.

“Họ Tần kia, anh đừng có xúc phạm sư phụ của tôi, hôm nay tôi nhất định phải phân thắng bại với anh!”

Nói xong, Giang Lương liếc mắt nhìn về phía cửa, chỉ vào một người già rồi nói.

“Nhìn thấy ông già đó không, lúc nãy tôi thấy chân ông ta bị què, bây giờ tôi với anh đấu thử xem, ai có thể chữa cho ông ta hết què thì người đó là kẻ thắng cuộc, thấy thế nào?”

Tần Lâm cầm tách trà lên uống, nhưng không hề lên tiếng.

Giang Lương cũng không quan tâm Tần Lâm có nói hay không, liền trực tiếp đi về phía trước, đến cạnh ông già lang thang rồi nói.

“Bác đưa tay cho cháu, để cháu giúp bác xem thử”.

Nói xong, anh ta trực tiếp nắm lấy cổ tay ông lão để bắt mạch, ông già lang thang cũng không phản kháng, để mặc cho anh ta làm.

Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người trong nhà hàng và người đi đường đều tập trung ra phía ngoài, tò mò nhìn Giang Lương.

Bọn họ muốn xem xem thật sự có thần y như vậy không, có thể chữa khỏi bệnh cho người què ngay tại chỗ.

Sau khi bắt mạch xong, Giang Lương liền hỏi.

“Bác có thói quen xấu nào không, ăn uống thất thường, hay là thường xuyên thức khuya?”

Có người ở gần đó cười nhạo, chẳng phải là đang phí lời hay sao, đây chính là ăn mày mà, làm sao có thể ăn uống đều đặn đươc, có thể được bữa đói bữa no, sau đó ăn thêm chút đồ thừa thì không bệnh mới lạ.

Ông già lang thang lúng túng, không biết phải trả lời như thế nào, nên không hề trả lời.

Giang Lương thở dài, có lẽ anh ta cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra nên cũng không tiếp tục hỏi nữa.

“Nào, để tôi xem chân của bác”.

Giang Lương không để ông già trả lời, lập tức cầm chân của người lang thang lên, bóp vài cái, sau đó cau mày, quay đầu nhìn về phía Tần Lâm rồi nói.

“Đây là bệnh khó chữa, đây là hoại tử kinh lạc bẩm sinh, trước hết hãy cùng hợp tác với tôi để châm cứu”.

Giang Lương lấy ra từ thắt lưng một bao đựng kim châm, có thể thấy anh ta thường xuyên hành nghề, cho nên anh ta mới hay mang kim theo bên người để phòng trường hợp khẩn cấp.

Anh ta kéo quần của người lang thang lên, sau đó thực hiện châm cứu trêи bắp chân của ông ta.

Khi ba cây kim bạc được đâm xuống, sắc mặt của người lang thang đột nhiên thay đổi.

Giang Lương vui mừng khôn xiết: “Có cảm giác rồi ư?”

Người lang thang gật đầu, trêи trán có cảm giác toát đầy mồ hôi.

Giang Lương tiếp tục châm kim, sau khi đâm xuống năm cây kim bạc, Giang Lương liền nhẹ nhàng rút ra.

Anh ta liền nói: “Bệnh này không thể chữa tại chỗ được, nhất định phải được điều trị liên tục bằng châm cứu kết hợp với các loại thuốc, như vậy mới có thể làm thông các kinh mạch bị tắc nghẽn, tôi sẽ đưa cho bác một tấm danh thϊế͙p͙, sau này bác cứ đến tìm tôi là được”.

Nói xong, Giang Lương đưa cho ông ta một tấm danh thϊế͙p͙.

Bộp bộp bộp!

Ngay sau đó, tất cả mọi người đều vỗ tay tán thưởng, phải nói là vừa rồi trông Giang Lương giống hệt như một vị thần y vậy.

Trêи mặt Giang Lương lộ ra vẻ tự tin, mãn nguyện gật đầu.

Sau đó nhìn Tần Lâm với vẻ giễu cợt.

“Tần đại sư? Hay là anh có muốn thử không?”

Giọng điệu và thái độ của Giang Lương đầy khiêu khích, loại bệnh tắc kinh lạc bẩm sinh này căn bản không thể chữa khỏi tại chỗ.

Giang Lương giỏi nhất về trị bệnh dây thần kinh, đặc biệt là loại này, kinh nghiệm lâm sàng của anh ta cũng vô cùng phong phú, vậy nên anh ta rất có tự tin để đánh bại Tần Lâm.

Tần Lâm mỉm cười: “Còn tưởng rằng anh có bản lĩnh gì, hóa ra chỉ là Ngũ hành châm pháp mà thôi, mới như vậy mà đã tự mãn rồi sao?”

Giang Lương cau mày, không ngờ Tần Lâm lại có thể nhìn ra được anh ta đang dùng Ngũ hành châm pháp, quả thực có bản lĩnh.

Nhưng điều này cũng không nói lên gì cả, có thể anh đã học được Ngũ hành châm pháp từ sách của sư phụ.

Dù sao sách của Thái Trường Phúc cũng đã được liệt kê vào sách giáo khoa của đại học y, Tần Lâm đã từng đọc qua cũng là chuyện bình thường.

“Đương nhiên Ngũ hành châm pháp thực sự lợi hại, đó là thứ mà sư phụ tôi giỏi nhất, nếu như sư phụ tôi dùng nói thì người bị gãy tay cũng sẽ có thể lành trở lại! Một kẻ thiển cận như anh chắc chưa từng đươc thấy qua kỹ thuật như vậy đâu nhỉ?”

Tần Lâm cười nhạt: “Anh nghĩ nhiều rồi, Ngũ hành châm pháp hoàn toàn không phải do sư phụ anh tạo ra, ông ta chỉ học lỏm được một chút mà thôi, cái mà anh được học lại còn là hạt bụi trong cát nữa”.

“Hỗn láo!”

Giang Lương hừ lạnh một tiếng, tên này thực sự ngông cuồng quá mức.

Ngũ hành châm pháp, cả Hoa Hạ chỉ có một mình sư phụ của anh ta đạt đến mức cực điểm, nhưng Tần Lâm lại dám ăn nói ngông cuồng như vậy, thật sự quá xấc láo rồi!

Tần Lâm lắc đầu, hừ lạnh một tiếng: “Đừng nói đến chuyện y thuật, tôi cảm thấy anh học mấy năm ở trường cũng thật ngớ ngẩn, đến mức căn bản thông thường cũng không có”.

“Anh nói bị tắc kinh lạc bẩm sinh đúng không, tôi có thể chữa khỏi cho ông ta ngay tại chỗ”.

Giang Lương sững ra một lúc, sau đó bật cười.

“Không thể nào! Anh đừng phét nữa, tắc kinh lạc bẩm sinh, cho dù Hoa Đà còn sống vẫn phải chữa trị trong một tháng, đây là thời gian để cơ thể của một người phục hồi trở lại, cho dù y thuật anh có tốt đến mấy cũng không có bản lĩnh như vậy đâu, ha ha ha! Anh cũng giỏi quá nhỉ!”

Tần Lâm cười nhạt: “Vậy anh nhìn cho rõ đây”.