Y Võ Song Toàn

Chương 59: Tần đại sư biết tôi?




Lâm Nguyệt Dao thật sự sắp bị chọc cho tức chết rồi, Tần Lâm này quả thật là ‘thành công thì ít, hỏng việc thì nhiều’ mà.

“Tôi ở đây đợi anh đấy! Tôi bảo anh đứng đây đợi, anh lại đi đâu vậy? Nếu không phải tại anh thì hôm nay tôi đã được gặp thần y rồi! Đều do anh cả, làm tôi mất một cơ hội tốt như vậy!”

Tần Lâm ngây ra, có chút bất lực.

Còn tưởng Lâm Nguyệt Dao bị trì hoãn vì cái gì, hóa ra là để tìm anh sao?

“Không sao đâu, sau này em sẽ còn rất nhiều cơ hội”.

Nhưng nếu chỉ muốn nhìn thấy Tần Lâm chữa bệnh thì sẽ còn rất nhiều cơ hội.

Lâm Nguyệt Dao hừ một tiếng: “Anh nói nhẹ nhàng thật đấy, thật không biết xấu hổ!”

Lâm Nguyệt Dao thật sự rất tức giận, suốt dọc đường không hề nói một lời nào với Tần Lâm, sau khi về đến nhà còn đập đồ các thứ, vô cùng bất mãn.

Đường Mẫn gọi Lâm Nguyệt Dao vào phòng rồi hỏi nhỏ.

“Sao thế, tại sao lại tức giận như vậy?”

Lâm Nguyệt Dao giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

“Tần Lâm này thực sự không biết điều chút nào, con có ý tốt đưa anh ta đến bệnh viện để mở mang kiến thức, kết quả là anh ta lại không nghe lời rồi làm lỡ việc của con, lần sau mẹ đừng bảo con quản anh ta nữa, thật tức chết mà!”

Lâm Nguyệt Dao trở về phòng, khóa trái cửa rồi chùm chăn kín mít.

Bỏ lỡ cơ hội gặp thần y quả thật là điều đáng tiếc nhất trên đời.

Lâm Nguyệt Dao lấy điện thoại di động ra, mở Zalo lên thì thấy hộp thư như muốn ‘nổ tung’, các nhóm chat đều đang bàn tán về sự việc xảy ra hôm nay.

“Nguyệt Dao, cậu có quan hệ gì với thần y thế?”

“Tại sao thần y lại biết tên cậu?”

“Hơn nữa còn chỉ đích danh cậu làm trợ lý, quan hệ cũng ‘thân thiết’ đấy nhỉ!”

“Những người có mặt trong phòng phẫu thuật hôm nay là ai? Ít nhất cũng là cấp chủ nhiệm, Lâm Nguyệt Dao, cậu nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nhóm chat, tin nhắn riêng nhiều vô kể, có đến mấy cuộc gọi nhỡ gọi đến chỉ để nghe ngóng.

Thần y đã hai lần liên tiếp cứu người trong phòng phẫu thuật, người ta đồn rằng điều đó là vô cùng kỳ diệu, nhưng tất cả đều được thảo luận bởi các chủ nhiệm chuyên môn, còn những gì mà ý tá và bác sĩ thực tập bàn luận đều là chuyện phiếm.

Lâm Nguyệt Dao có chút bối rối.

Cô trả lời trong nhóm chat: “Tôi cũng không biết nữa”.

Cô thật sự không biết, cô chưa từng nhìn thấy thần y, vậy thì tại sao thần y lại biết mà chỉ đích danh cô.

Có khi nào là do chủ nhiệm Lưu đề xuất?

Nhưng thân tín của chủ nhiệm Lưu nhiều như vậy, cho dù có được tiến cử cũng không đến lượt cô đâu nhỉ?

“Tôi biết rồi, chắc là vị thần y đó đã ‘nhìn trúng’ Lâm Nguyệt Dao cũng nên, anh hùng khó thoát ải mỹ nhân!”

“Tôi cũng nghĩ vậy, nghe nói thần y còn rất trẻ phải không? Khoảng ngoài hai mươi, dung mạo tuấn tú”.

“Khụ khụ...”

“Ai da, y tá trưởng đến rồi! Y tá trưởng đã được gặp thần y rồi, nói nghe xem nào!”

“Vị thần y này quả thực rất trẻ và đẹp trai, nhưng tôi cũng không biết tên cậu ấy, các người không tưởng tượng nổi đâu, đến cả tổng giám đốc Mạnh của tập đoàn Mạnh Thị cũng rất cung kính thần y, các chủ nhiệm đều gọi cậu ấy là Tần đại sư!”

“Trời đất quỷ thần ơi, tổng giám đốc Mạnh cũng vô cùng cung kính sao? Không phải quá lợi hại rồi đấy chứ?”

“Nguyệt Dao, sau này phát đạt rồi đừng quên chị em nhé!”

“...”

Nhìn thấy mọi người bàn luận sôi nổi, tim của Nguyệt Dao như muốn nhảy ra ngoài.

Họ Tần sao...

Lẽ nào giống như mọi người nói, Tần đại sư đã gặp mình rồi ư? Thích mình sao? Còn chỉ đích danh để mình làm trợ lý?

Ngoại trừ lý do này ra thì Lâm Nguyệt Dao thực sự không thể nào nghĩ ra được bất cứ việc gì khác.

- ----------------------