Y Võ Song Toàn

Chương 584: Phá dỡ




Lần này Tôn Trung Thắng thật sự đã chọc giận Tần Lâm.

Được, lừa tôi đúng không? Nếu đã như vậy thì đừng trách tại sao tôi không nương tay.

Lần trước Tần Lâm đã đi đến bất động sản Trung Thịnh, thật sự là đã nể mặt Tôn Trung Thắng lắm rồi, dù sao bọn họ cũng chỉ là một chủ sỡ hữu bất động sản nhỏ mà thôi, có thể sống sót ở xã hội này cũng chẳng dễ dàng gì, cho nên Tần Lâm cũng không quá làm khó bọn họ.

Nhưng không ngờ Tôn Trung Thắng lại dám lừa anh như vậy, khiến Tần Lâm cảm thấy vô cùng khó chịu.

Ông ta coi anh là thằng ngốc đúng không?

Tần Lâm ngay lập tức gọi điện thoại cho Hà Niệm Anh.

“Tiểu sư huynh, Hà Niệm Anh đây, sư huynh cần gì?”

“Chuẩn bị một đội phá dỡ cho tôi, ngoài ra còn chuẩn bị cho tôi mười máy xúc loại và máy khoan công suất lớn đến trước cổng bất động sản Trung Thịnh”.

“Được, mười phút sẽ có ngay”.

Dù gì Hà Niệm Anh cũng kinh doanh bất động sản, cho nên chuẩn bị mấy thứ này cũng không thành vấn đề.

Chẳng mấy chốc, Tần Lâm đã đến trước cửa bất động sản Trung Thịnh, những chiếc máy xúc và máy khoan chuyên dụng đều đã sẵn sàng.

Hà Niệm Anh cũng đích thân đến tận nơi, sau khi nhìn thấy bảng hiệu của bất động sản Trung Thịnh, bà lộ ra vẻ giễu cợt.

“Tên Tôn Trung Thắng này chính là một con sâu trong ngành của chúng tôi, lần này ông ta đã đắc tội với tiểu sư huynh, coi như xui xẻo rồi”.

Nếu không phải đã đắc tội với tiểu sư huynh thì còn có thể sống hấp hối được, nhưng hiện tại lại dám đắc tội như thế, e rằng hôm nay ông ta sẽ khó mà sống sót quay về.

Tần Lâm đến trước cửa bất động sản Trung Thịnh, lúc này bảo vệ ở cổng vẫn còn đang ngủ.

Sau đó, Tần Lâm bước tới vỗ vào vai bảo vệ.

Bảo vệ lập tức tỉnh dậy, liền đứng lên chào Tần Lâm.

“Chào anh!”

Tần Lâm nói: “Đi thông báo cho mọi người của công ty anh, bảo họ tan làm được rồi, lát nữa công ty sẽ bị phá dỡ”.

Nhân viên bảo vệ nghe xong liền sững sờ, sau đó còn hét lên một tiếng ‘vâng’!

Giây tiếp theo, anh ta nói to vào bộ đàm!

“Mọi người nghe lệnh, tất cả đi ra khỏi chỗ làm ngay lập tức, tòa nhà sắp bị dỡ rồi”.

Sau khi nói xong, anh ta mới định thần trở lại, mẹ kiếp, thằng nhóc này là ai, anh ta nói dỡ là dỡ sao?

Rõ ràng công ty của bọn họ làm về tái định cư, anh lại muốn phá dỡ tòa bất động sản Trung Thịnh của bọn họ?

Đùa kiểu gì thế!

Các đồng nghiệp khác cũng không nói nên lời.

“Tiểu Trương, la hét cái gì vậy, lãnh đạo mà nghe thấy thì cậu sẽ xong đời đó!”

“Đúng vậy, lại còn có người đến phá dỡ công ty của chúng ta ư, chẳng phải là tự tìm đến cái chết sao?”

“Trò đùa của cậu nói vào ngày cá tháng tư cũng chẳng có ai thèm tin, còn phá dỡ nữa ư, ha ha...”

“...”

Mấy nhân viên văn phòng chẳng ai quan tâm đến chuyện này, khiến cho bảo vệ Tiểu Trương cũng có chút xấu hổ, anh ta cũng muốn gọi Tần Lâm lại, nhưng anh đã vào thang máy đi lên lầu.

Lúc Tần Lâm đứng trước cửa văn phòng tổng giám đốc, lại nghe thấy âm thanh mây mưa đó, anh chợt cau mày, đương nhiên lần này anh cũng chẳng thèm để tâm, ngay lập tức đạp cửa ra.

‘Rầm’ một tiếng!

Cửa văn phòng tổng giám đốc bị bật tung ra.

Giống như lần trước, cửa văn phòng mới được sửa lại bị bay ra và đập vào bàn trong phòng làm việc, khiến cho hai người Tôn Trung Thắng và nữ thư ký đang hành sự bỗng giật nảy mình.

Tôn Trung Thắng bị dọa đến mức run lẩy bẩy, cảm giác sợ hãi đến co rúm lại.

“Mẹ kiếp, mày muốn chết đúng không!”

Đây đã là lần thứ hai nên Tôn Trung Thắng cảm thấy vô cùng tức giận, lần này ông ta bày ra vẻ mặt âm u, sợ rằng sau này sẽ không đụng được vào phụ nữ nữa.

Ông ta mặc quần áo lại, sau đó nhìn chằm chằm vào Tần Lâm.

Trong lòng Tôn Trung Thắng như muốn tức điên, trêи mặt lộ ra vẻ khinh thường.

Hôm nay đến một mình ư?

Tôn Trung Thắng đã rút kinh nghiệm cho lần trước rồi, ông ta đã tăng cường nhân lực, đối diện phòng làm việc còn có cả bảo vệ, chỉ cần huýt một tiếng thì bọn họ sẽ xông đến ngay lập tức.

Lần này Tần Lâm lại đi một mình, vậy thì chẳng có vấn đề gì nữa.

“Cậu lại đến rồi à? Chẳng phải tôi đã giải quyết cho cậu rồi sao, cậu còn đến đây làm gì?”

Tần Lâm lạnh lùng nhìn ông ta rồi nói.

“Giải quyết rồi sao? Ông cũng giỏi lừa gạt thật đấy”.

“Ông lấy một tòa nhà nát để đưa cho người dân của thôn Liên Hoa đúng không?”

Tôn Trung Thắng hừ lạnh một tiếng: “Cậu nói gì vậy, cái gì mà nhà nát chứ? Cậu có biết giá nhà ở hồ chứa nước Bát Nhất đắt như thế nào sao? Ở vị trí tốt như thế, đương nhiên chất lượng cũng sẽ không tệ, nếu không thì sao tôi lại đền cho bọn họ được chứ?”

Trêи mặt Tần Lâm lộ ra vẻ giễu cợt: “Ý là ông thừa sức biết căn nhà đó có vấn đề sao, sau đó còn lấy nó đền cho dân làng?”

Tôn Trung Thắng đã kéo xong quần lên, sau đó đi tới bên cửa sổ rồi châm một điếu thuốc, dù sao hôm nay cũng chỉ có một mình Tần Lâm mà thôi, ông ta cũng không có gì để sợ, bèn cười khẩy.

“Đúng vậy, bọn họ chỉ là dân đen, có nhà để ở là tốt lắm rồi, nếu như bọn họ không vừa ý thì có thể phá dỡ nó đi!”

Tần Lâm thở dài, đúng là có những người không thể nào mềm lòng được mà, phải răn đe một lần để ông ta biết đau là như thế nào.

“Tôi không vừa ý tòa nhà thương mại này của ông đấy”.

Tôn Trung Thắng sững ra một lúc, sau đó cười chế nhạo: “Không vừa mắt sao? Vậy cậu cứ việc phá dỡ đi! Ha ha ha ha!”

Tần Lâm cười khẩy: “Được, nếu ông đã có yêu cầu thì tôi sẽ giúp ông toại nguyện”.

Nói xong, Tần Lâm liền lấy điện thoại ra nhắn tin.

“Bắt đầu phá dỡ đi”.

Vừa dứt lời, bên ngoài bỗng có một người đội trưởng đội phá dỡ mang mũ đỏ bước vào, sau đó quay đầu ra hiệu.

Tiếp theo, rầm ầm ầm....

Tiếng máy xúc và máy khoan ầm ầm vang lên!

Tôn Trung Thắng bỗng sững ra, nghe thấy âm thanh liền nhanh chóng mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đột nhiên đồng tử ông ta co rút lại!

Mẹ kiếp, quả thực là đội phá dỡ!

Hơn nữa còn lại một đội phá dỡ chuyên nghiệp!

Đội phá dỡ của bất động sản Trung Thịnh chỉ có những chiếc máy ủi và máy khoan bình thường mà thôi, dùng để phá dỡ mấy căn nhà nhỏ ở nông thôn.

Nhưng đội phá dỡ mà Tần Lâm gọi đến chính là đội phá dỡ các tòa nhà thương mại, bọn họ có những chiếc máy xúc và khoan có công suất cực kỳ cao.

Cho nên việc phá dỡ tòa nhà thương mại nhỏ này của bọn họ cũng không thành vấn đề.

Tôn Trung Thắng hét lớn qua cửa sổ: “Làm gì thế! Ai cho các người vào đây, các người muốn làm gì!”

Tôn Trung Thắng hét lên mấy câu, nhưng chẳng có ai trả lời ông ta, sau đó hai chiếc máy ủi lớn liền đâm thẳng vào hai cây trụ ở trước cửa.

Rầm ầm ầm!

Cả tòa nhà bắt đầu rung chuyển, Tôn Trung Thắng như chết lặng, không ngờ rằng máy ủi lại dám đâm vào đây!

“Dừng tay, mau dừng tay!”

Bảo vệ ở dưới lầu cũng bị dọa một phen, không ngờ tòa nhà lại bị dỡ bỏ, những gì người thanh niên kia nói là thật sao!

Toàn bộ nhân viên chạy ra ngoài, cũng không cần đến đồ dùng ở trong nữa, sợ ở bên trong cũng sẽ bị phá.

Trong nháy mắt, hai chiếc máy ủi tiến lên phía trước, tiếp theo đó là máy khoan và máy xúc.

Ầm ầm ầm, cả tòa nhà đang bắt đầu rung chuyển!