Nói xong, Triệu Tinh Ngu lấy từ dưới bàn lên một thùng rượu trắng, sau đó lấy ra ba chai đặt lên bàn.
“Tô Văn Kỳ, tôi cũng sẽ không bắt nạt cô, nếu cô uống hết ba chai rượu thì tôi sẽ không cần cô phải bồi thường một tỷ nữa!”
Đột nhiên, bầu không khí trong phòng trở nên vô cùng nghiêm trọng.
“Tô Văn Kỳ, loại rượu này còn quý hơn loại năm đó, bây giờ một chai đã hơn ba trăm triệu, ba chai là một tỷ, đương nhiên ba chai tôi uống năm đó không thể nào sánh bằng được”.
Tô Văn Kỳ cười khẩy, cô luôn biết ông chủ này có tính cách như thế nào.
Cho dù cô có uống hết ba chai rượu này thì ngày mai Triệu Tinh Ngu vẫn sẽ trở mặt như thường, ông ta đã làm chuyện này không biết bao nhiêu lần rồi, Tô Văn Kỳ đâu có ngu mà tin lời ông ta.
“Triệu Tinh Ngu, tôi nghĩ chúng ta có thể thương lượng một chút”.
Tô Văn Kỳ kìm nén cơn giận lại và muốn thương lượng với ông ta, dù gì Triệu Tinh Ngu cũng là chủ, lúc trước cũng đã từng rất cố gắng, hy vọng có thể chia tay trong êm đẹp.
Triệu Tinh Ngu còn chưa kịp lên tiếng, Vương Tuệ Tuệ đã nhảy vào.
“Tô Văn Kỳ, cô đừng có dây dưa không dứt nữa, hợp đồng giấy trắng mực đen đã được ký kết rồi, bây giờ cô chả là gì nữa, cũng chẳng có công ty nào ký hợp đồng với cô đâu”.
“Cô đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, nhanh chóng ký hợp đồng rồi tìm cách trả một tỷ đi”.
“Dù gì cũng là Thiên Hậu, một tỷ chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?”
“...”
Mỗi người đều nói một câu, thực sự khiến cho Tô Văn Kỳ cảm thấy được sự lạnh lẽo của tình người.
Chỉ qua một đêm, những người này đã hoàn toàn trở mặt.
Lúc trước lúc nào cũng một tiếng hai tiếng ‘chị Tô’, bây giờ lại cùng nhau dồn ép cô vào tường, coi cô như một củ khoai lang nóng bỏng tay vậy.
“Được, rất tốt”.
Nói xong, Tô Văn Kỳ trực tiếp đẩy cửa rời đi, nước mắt lưng tròng.
Ngoài sự tủi thân thì còn có xót xa, những người đồng nghiệp cũ thật sự đã làm cho cô cảm thấy vô cùng tổn thương.
Sau khi Tô Văn Kỳ rời đi, Vương Tuệ Tuệ liền cười chế nhạo: “Đúng là đồ điên, chỉ cần ký hợp đồng là được rồi, thật làm lãng phí thời gian của mọi người!”
“Đúng vậy, Bộ tư pháp cũng rất bận, bây giờ còn phải đi kiện tụng với cô ta, thật là nhàm chán”.
Không lâu sau khi Tô Văn Kỳ rời đi, đột nhiên cửa phòng họp lại bị đẩy ra, người bước vào chính là Tần Lâm.
“Cậu là ai?”
Sau khi Tần Lâm bước vào, anh liền ngồi vào chỗ Tô Văn Kỳ vừa ngồi, nhìn lướt qua bản hợp đồng trêи bàn, sau đó rảnh tay vẽ thêm mấy vòng trêи đó.
Những người khác đều không biết chuyện gì đang xảy ra, người này là ai, tôi không quen?
Vương Tuệ Tuệ muốn thể hiện một chút, bèn đứng dậy nói: “Ai cho anh vào đây, bảo vệ đâu?”
Tần Lâm cười nhạt, nói: “Công ty này sau hai tiếng nữa sẽ phải đóng cửa, tôi đến đây để thông báo cho các người biết”.
Tần Lâm vừa nói xong, tất cả mọi người đều sững ra, sau đó liền bật cười.
“Thằng nhóc này ở đâu ra thế, nói bậy bạ gì đó, cái gì mà công ty đóng cửa? Cậu nói đóng là đóng à? Cậu cho rằng mình là ai? Lãnh đạo sao?”
“Ha ha, cậu không phải là fan não tàn của Tô Văn Kỳ đó chứ, đến đây để đùa với chúng tôi à?”
Rõ ràng Tô Văn Kỳ vừa mới bước chân trước đi thì chân sau sẽ nghĩ cách để báo thù bọn họ.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng cách trả thù của Thiên Hậu lại là để cho fan não tàn đóng giả, ha ha ha...
“Tôi nói này anh bạn, vừa nhìn là biết cậu là một kẻ chuyên đi ɭϊếʍ láp, Tô Văn Kỳ đã như vậy rồi mà cậu vẫn nhiệt tình như thế, tỉnh lại đi!”
Bị mọi người dồn vào chân tường, Tô văn Kỳ bây giờ gần như đã thân bại danh liệt, nào là phẫu thuật thẩm mỹ, lừa đảo quyên góp, đủ loại tin tức tiêu cực có thể bóp chết cô.
Nếu không có sự hỗ trợ của công ty, Tô Văn Kỳ sẽ nhanh chóng bị tiếng xấu đồn xa, sau đó rời khỏi giới giải trí, rồi dần dần sẽ bị lãng quên.
Nhìn thấy những kẻ giậu đổ bìm leo này, Tần Lâm bỗng cười mỉa mai một tiếng.
“Tôi đã nói rồi, công ty của các người sẽ đóng cửa vào hôm nay”.
Tần Lâm lại nhấn mạnh.
Triệu Tinh Ngu có chút không vui, liền đập bàn rồi nói.
“Ở đâu ra thằng nhóc ở đây làm trò vậy, mau chút ra ngoài!”
“Bảo vệ, bảo vệ đâu!”
Triệu Tinh Ngu gọi bảo vệ hai lần, đột nhiên ‘rầm’ một tiếng, cửa phòng họp bị đạp tung ra, một vài người mặc đồ đen xông vào đứng sau đám đông, ai nấy đều như hổ rình mồi, cao to dũng mãnh.
Triệu Tinh Ngu cảm thấy lạ mắt, hình như không phải người của công ty bọn họ?
“Các người là ai!”
Hai người đàn ông cao lớn bước ra khỏi đám đông, nhìn Triệu Tinh Ngu và nói.
“Tôi là Đoàn Bảo Đông”.
“Bùi Lương!”
Nghe thấy hai cái tên này, Triệu Tinh Ngu chợt cau mày, cảm thấy hơi bối rối, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười.
“Hai vị đại ca, ngọn gió nào đã đưa hai người đến đây vậy?”
Đoàn Bảo Đông và Bùi Lương là ai, đương nhiên bọn họ đều biết, bình thường cũng không qua lại nhiều, không ngờ hôm nay lại tìm đến tận cửa?
Hơn nữa, Đoàn Bảo Đông và Bùi Lương còn đứng sau lưng Tần Lâm, một người bên trái và một người bên phải, như thể bảo vệ cho anh vậy.
Tần Lâm từ đầu đến cuối vẫn không quay đầu lại, anh vẫn dùng bút vẽ những vòng tròn trêи tập tài liệu, giống như đã đoán trước được mọi chuyện.
Trong lòng Triệu Tinh Ngu hơi lo lắng, cảm thấy có gì đó không ổn.
Hai người này có chút kỳ quái, bọn họ thật sự đến đây để giúp Tần Lâm sao?
“Hai vị có nhầm lẫn gì không, hôm nay người chúng tôi định hủy hợp đồng là Tô Văn Kỳ, xin hỏi, các vị và Tô Văn Kỳ có liên quan gì sao?”
Tần Lâm không trả lời, mà còn hỏi ngược lại.
“Bây giờ tôi nói là công ty các người sẽ phải đóng cửa vào hôm nay, có tin không?”
Triệu Tinh Ngu cau mày, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Nhưng sắc mặt vẫn tỏ ra không phục, hừ lạnh một tiếng: “Các người đứng ra bênh vực cho Tô Văn Kỳ đúng không? Chỉ với mấy người mà đòi đóng cửa công ty Tinh Ngu của tôi à, mơ đi nhé?”
Tần Lâm cười nhạt, nhưng không lên tiếng.
Đột nhiên, có rất nhiều người bước lên lầu, nghe âm thanh thì có vẻ như là mấy chục, cửa phòng họp lần nữa lại được mở ra, một phụ nữ tóc ngắn mặc váy đỏ bước vào, khí phách vô cùng hiên ngang, khiến cho mọi người lóe mắt.
“Lôi Hồng!”
Một người phụ nữ xuất chúng như vậy, đương nhiên sẽ có nhiều người biết.
Khi ai đó gọi tên Lôi Hồng, sắc mặt Triệu Tinh Ngu đột nhiên thay đổi.
Lại là một nhân vật lớn nữa ư!
Lôi Hồng là chị đại của tỉnh lỵ, nếu đắc tội với cả ba người bọn họ thì sẽ không thể nào sống được ở cả Đông Hải và tỉnh lỵ.
Triệu Tinh Ngu đứng dậy, miễn cưỡng hỏi.
“Chị Hồng, cho tôi hỏi tôi đã đắc tội chỗ nào rồi?”
Lôi Hồng cũng trông trả lời, trực tiếp đi về phía Tần Lâm rồi ngồi xuống bên cạnh.
Mặc dù không nói tiếng nào, nhưng đã tỏ rõ thái độ.
Cô đang đứng về phía Tần Lâm.
Sắc mặt Triệu Tinh Ngu trở nên khó coi, không ngờ chống lưng của Tô Văn Kỳ lại vững chắc như vậy, cô đã liên hệ với rất nhiều nhân vật máu mặt.
Tô Văn Kỳ từ lúc nào có mối quan hệ rộng rãi như thế này chứ?
Tần Lâm cười nhạt, nói.
“Bây giờ tôi nói công ty các người phải đóng cửa, có tin không?”
Triệu Tinh Ngu không lên tiếng, chỉ lấy điện thoại ra tìm cách, ba người này tuy rất lợi hại, nhưng cũng không thể không cân bằng được.
Nhìn thấy Triệu Tinh Ngu không nói gì, Tần Lâm bèn cười nhạt rồi ngã người ra sau, đột nhiên ngoài cửa có mấy người xông vào.
Một người đàn ông mặc quần áo trắng được bao quanh bởi một vài vệ sĩ cao lớn, ông ta đeo kính râm, khí phách vô cùng mạnh mẽ.
Ngay khi bước vào liền biết được đây chính là một nhân vật lớn.
Tháo kính râm xuống, ngay lập tức mọi người đều thay đổi sắc mặt.
“Chu Cách!”
Hóa ra là Chu Cách!
Thật không ngờ rằng Chu Cách sẽ xuất hiện ở đây!
Chu Cách là một bậc nguyên lão* của giới giải trí, ông ta cũng có uy tín cao trong mọi lĩnh vực.
*nguyên lão: có địa vị và chức vị cao
Ngay cả các ông chủ của nhiều công ty lớn cũng phải nể mặt Chu Cách.
So với Chu Cách, Triệu Tinh Ngu căn bản không phải là một đối thủ nặng ký.
Lúc này Triệu Tinh Ngu có chút hoảng hốt, sau khi nhìn thấy Chu Cách, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
“Chủ tịch Chu? Tại sao ông lại ở đây?”
Chu Cách hừ lạnh một tiếng: “Tôi nghe nói, em gái Tô Văn Kỳ bị người ta bắt nạt hả?”
Tô Văn Kỳ... em gái?
Triệu Tinh Ngu gần như ngồi phịch xuống mặt đất, hai chân run rẩy, Tô Văn Kỳ trở thành em gái của ông ta khi nào chứ?
Chu Cách xuất thân từ lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, Tô Văn Kỳ lại từ giới ca sĩ, bọn họ căn bản không liên quan gì đến nhau, tại sao bây giờ lại chung một bọn rồi?
Lúc trước công ty của bọn họ cũng muốn để Tô Văn Kỳ phát triển sang lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, nhưng vì không có quan hệ nên không thành công.
Nếu Tô Văn Kỳ có quan hệ như thế, sao cô ấy lại không tìm được ai giúp đỡ mình chứ?
Triệu Tinh Ngu nhìn sang Tần Lâm, trong lòng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ đáng sợ.
‘Chẳng lẽ, những người này đều là mối quan hệ của Tần Lâm?’
Người thanh niên này lại có quyền lực lớn như vậy sao?
Tần Lâm vẫn giữ vẻ mặt bông đùa đó, rồi điềm đạm nói: “Bây giờ, tôi nói muốn các người phải đóng cửa hôm nay, có tin không?”
Những người khác đều không hề lên tiếng, sự xuất hiện của Chu Cách thật sự đã làm bọn họ bị sốc.
Một mình Chu Cách cũng có thể tạo nên phong ba bão táp ở trong giới giải trí.
Sắc mặt Triệu Tinh Ngu trở nên khó coi, có chút không thốt nên lời, mặt cắt không còn giọt máu.
Đúng lúc này, bỗng có một người bước vào.
Sự xuất hiện của Chu Cách đã khiến cho mọi người sững sốt, nhưng người tiếp theo lại càng khiến cho mọi người thở không thông!
Một người đàn ông béo một mình bước vào, tất cả mọi người đều miệng chữ A mắt chữ O.
Mã Lương Điền, tổng giám đốc Mã!
Triệu Tinh Ngu nhanh chóng đứng dậy, cung kính đứng bên cạnh.
Nếu như so sánh, Chu Cách cũng là một ông chủ lớn, nhưng dù sao ông ta cũng là người đứng trước công chúng, còn việc thành công ở phía sau phần lớn là nhờ danh tiếng mà ông ta đã gây dựng.
Nhưng nếu cứ tiếp tục so sánh thì Chu Cách cũng không có sức thuyết phục mấy.
Suy cho cùng, Triệu Tinh Ngu không phải ông chủ nhỏ, công ty giải trí Tinh Ngu cũng là một công ty vô cùng hùng mạnh.
Vậy nên ông ta cũng không quá sợ Chu Cách.
Nhưng Mã Lương Điền thì khác, Mã Lương Điền là một người rất tàn nhẫn, ông ấy từng bước trở thành một ông chủ ngầm của giới giải trí, có thể nói một nửa giới giải trí chính là giang sơn của ông ấy.
Nếu như thật sự cạnh tranh, một mình Mã Lương Điền cũng có thể sánh ngang với nửa cái làng giải trí.
Một ông chủ như Triệu Tinh Ngu, tuy quy mô không nhỏ, nhưng với sự hợp sức của những nhân vật này thì sẽ khiến ông ta phá sản ngay lập tức!
“Tổng giám đốc Mã, ông...”
Mã Lương Điền hoàn toàn không để ý đến Triệu Tinh Ngu, mà chạy đến chỗ Tần Lâm rồi hỏi.
“Tiểu sư huynh, một con tôm tép như thế này mà cũng phải để sư huynh ra tay sao, để tôi gọi điện thoại giải quyết”.