Y Võ Song Toàn

Chương 574: Hơi cay




Mặc dù những người này là vệ sĩ, nhưng họ cũng không thể để mình chết một cách vô ích được.

Nếu nói rằng hy sinh để bảo vệ chủ nhân thì vẫn còn giá trị, nhưng hiện tại là đang vì một người phụ nữ, bọn họ cũng không ngu đến mức tự mình liều mạng.

Kim Sơn Phong tức đến mức ngồi trêи sô pha chửi mắng: “Đám vô dụng!”

Vài phút sau, một vệ sĩ từ cửa bước vào và nói.

“Anh Kim, tôi có một viên hơi cay!”

Nhìn thấy viên hơi cay này, hai mắt Kim Sơn Long đột nhiên sáng lên.

“Đồ tốt!”

Có cái này rồi, không sợ bọn họ sẽ không chịu mò ra nữa!

Một trong những tên vệ sĩ lấy viên hơi cay, mở chốt rồi đá qua cửa phòng ngủ, cửa phòng ngủ vốn làm bằng gỗ thông thường, nên khi đạp xuống sẽ tạo ra lỗ hổng!

Ở bên trong, sắc mặt Thân Tử Long thay đổi rõ rệt, ông ta vội vàng lấy thân che cho Tô Văn Kỳ, sau đó cầm súng trêи tay chuẩn bị động thủ.

Kết quả ‘xèo’ một tiếng, một viên đạn khói được ném từ ngoài vào!

Sắc mặt Thân Tử Long thay đổi, ông ta nhanh chóng lấy viên hơi cay ném ngược lại.

Đáng tiếc là bên ngoài đã sớm có chuẩn bị, bọn họ đã dùng gối chặn lại lỗ hổng lúc nãy, ngay lập tức làm ý tưởng của Thân Tử Long tiêu tan.

Hơi cay có uy lực đến mức khiến người ta nhất thời không thể mở mắt ra được, ngay cả một người lính đặc công đã sớm có chuẩn bị như Thân Tử Long còn bị hơi cay làm cho ngạt thở, ngay lập tức nằm xuống đất và ho khan.

Vài giây sau, một tiếng ‘ầm’ vang lên, cánh cửa ngay lập tức bật tung ra, bốn tên vệ sĩ ở bên ngoài cũng được huấn luyện đặc biệt nên vô cùng mạnh mẽ, bọn họ ngay lập tức có thể khống chế được Thân Tử Long.

Ngay cả cơ hội nổ súng cũng không có.

Còn Tô Văn Kỳ chỉ là phụ nữ, đương nhiên cô không thể nào có khả năng chống trả.

Trong nháy mắt, cả hai đều bị đưa ra ngoài.

Nhìn thấy Tô Văn Kỳ bị bắt, khuôn mặt Kim Sơn Phong lộ ra vẻ giễu cợt.

“Tô Văn Kỳ, nếu cô sớm như thế này thì có phải đã tốt hơn rồi không? Tại sao cứ phải động tay chân với tôi?”

Tô Văn Kỳ ngẩng đầu, lạnh lùng nói.

“Kim Sơn Phong, anh dám động vào tôi sao?”

Dù sao thì Tô Văn Kỳ cũng là đại tỷ trong giới ca sĩ, cho dù bây giờ bị khống chế nhưng vẫn vô cùng cứng rắn.

Hơn nữa, Tô Văn Kỳ có khí phách như vậy là vì trong giới ca sĩ ở Hoa Hạ cũng đâu có bao nhiêu người hơn cô ấy đâu chứ?

Kim Sơn Phong cười khẩy: “Cô đang uy hϊế͙p͙ tôi à? Cô cho rằng tôi sẽ sợ ư? Tôi đến Hoa Hạ để phát triển chỉ để thêu hoa trêи gấm mà thôi, nếu phát triển tốt thì tôi sẽ ở lại đây, còn không thì tôi sẽ về nước, cô muốn uy hϊế͙p͙ tôi sao?”

Lời nói của Kim Sơn Phong khiến cho sắc mặt Tô Văn Kỳ càng trở nên khó coi, anh ta nói cũng có lý, nếu là ca sĩ ở Hoa Hạ thì còn phải nể mặt Tô Văn Kỳ, dù gì cô cũng là Thiên Hậu, thực lực vô cùng lớn.

Nhưng Kim Sơn Phong này lại là ca sĩ của nước H, quả thực không thể dùng cách này được.

Tô Văn Kỳ nghiến răng nghiến lợi: “Kim Sơn Phong, anh làm như vậy sẽ bị hủy hoại thanh danh đó!”

Kim Sơn Phong cười khẩy: “Hủy hoại thanh danh? Nhưng sau đêm nay, người thân bại danh liệt chính là cô đó!”

Nói xong, Kim Sơn Phong lập tức xông lên xé rách quần áo của Tô Văn Kỳ.

Mấy tên bảo vệ ở cạnh đã đè Thân Tử Long xuống, khiến ông ta không thể động đậy được.

Tô Văn Kỳ cố gắng vùng vẫy một cách tuyệt vọng, móng tay cô cào lên cổ Kim Sơn Phong tạo thành những vết xước rỉ máu.

Kim Sơn Phong lùi lại, sờ vào cổ mình thấy toàn là máu, lập tức nổi điên lên.

“Con tiện nhân, cô muốn chết à!”

Bốp!

Kim Sơn Phong tiến tới và tát vào mặt Tô Văn Kỳ!

Kim Sơn Phong đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.

“Con tiện nhân, còn dám phản kháng tôi sẽ giết chết cô!”

Nói xong, Kim Sơn Phong lại tiếp tục lao tới, không có một chút gì thương hoa tiếc ngọc, ngay lập tức động tay động chân.

Sắc mặt Tô Văn Kỳ xám xịt như xác chết, cô không thể nào phản kháng được với một người đàn ông trưởng thành, những lần chống cự lúc nãy đã làm cho cô mất hết sức lực.

Nếu cứ tiếp tục, sợ là đến cơ hội tự sát cô cũng không có.

Ngay lúc Tô Văn Kỳ mặt mày đầy nước mắt vì tuyệt vọng, đột nhiên ‘vụt’ một tiếng!

Bên tai như vang lên tiếng gió.

Ngay sau đó, cơ thể Kim Sơn Phong đột nhiên bay ra ngoài, cả cánh tay và cơ thể anh ta hoàn toàn bị đóng vào tường.

Nhờ có ánh sáng, nên mọi người dường như đều trông thấy một vệt sáng bạc vụt qua.

Tô Văn Kỳ cũng bắt đầu hoa mắt, sau đó nhìn thấy Kim Sơn Phong bay ra ngoài.

Nhìn kĩ lại thì thấy Kim Sơn Phong đang dính chặt vào tường, trêи khuỷu tay có một cây kim nhỏ màu bạc, xuyên qua cánh tay, đóng đinh anh ta vào tường!

Mặt Kim Sơn Phong đầy vẻ đau đớn, không dám động đậy cánh tay, cả người bị dán chặt vào tường, giống hệt như bị điểm huyệt vậy.

Kim bạc!

Tô Văn Kỳ đột nhiên vui mừng, cô nhìn về hướng ánh sáng bạc vừa bay tới, liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn bước ra khỏi phòng ngủ đầy hơi cay, hệt như một vị cứu tinh vậy.

Chính là Tần Lâm!

Tô Văn Kỳ trợn tròn mắt, cô hoàn toàn không ngờ được Tần Lâm sẽ xuất hiện!

Sao anh lại đến được chứ?

Bên ngoài là tầng 33 mà!

Tay không trèo lên sao?

Tô Văn Kỳ không thể ngừng tưởng tượng được!

Mấy tên vệ sĩ sững sốt một lúc, bọn họ không ngờ lại có người xông vào từ bên ngoài.

Bốn tên vệ sĩ, hai người đang trấn áp Thân Tử Long, hai tên còn lại liền xông về phía Tần Lâm.

Một người một đấm vào thẳng mặt Tần Lâm.

Vụt vụt!

Song, sau khi hai cú đấm tiến đến, Tần Lâm liền mất dạng!

Hai người đều sững ra một lúc, bao nhiêu năm qua bọn họ chưa từng gặp được ai lại nhanh đến như vậy!

Ngay khi bọn họ kịp phản ứng lại thì Tần Lâm đã đứng ở đằng sau, sau đó anh dùng hai tay bóp mạnh vào gáy của bọn họ.

‘Rắc’ một tiếng, hai người chết ngay tại chỗ!

Sau đó, hai người còn lại đang trấn áp Thân Tử Long đột nhiên đứng phắt dậy.

Hai chọi một đã không phải là đối thủ, đương nhiên hai chọi hai lại còn tệ hơn.

Thân Tử Long cũng nhân cơ hội để ra tay, ông ta làm cho từng tên một phải đầu hàng.

Vừa rồi Thân Tử Long nằm trêи mặt đất, nhưng vẫn thấy rõ ràng thân thủ của Tần Lâm vô cùng nhanh, nhanh đến mức ông ta không thể nào so bì được.

Sau khi khống chế xong bốn tên vệ sĩ, Tô Văn Kỳ liền bắt đầu thút thít, ngay lập tức nhảy vào lòng Tần Lâm.

Cô vòng tay qua cổ anh không chịu buông.

Tần Lâm cảm thấy trong lòng nóng ran, cô gái này cũng thật sự đã bị dọa rồi, khóc rồi.

Cho dù cô là một người phụ nữ mạnh mẽ trong giới ca sĩ, nhưng cũng không thể nào tránh khỏi sợ hãi khi gặp tình huống như thế này.

“Không sao rồi, có tôi ở đây, đừng sợ”.

Tô Văn Kỳ ngẩng đầu nhìn Tần Lâm, ánh mắt trong như nước mùa thu, đột nhiên cô vòng tay qua cổ Tần Lâm, trực tiếp hôn lên môi anh.

Hương vị ngọt ngào và êm dịu ập đến khiến cho Tần Lâm cũng trở tay không kịp.

Thân Tử Long ở bên cạnh cũng quay mặt đi vì ngượng ngùng, giả vờ dọn dẹp hiện trường như không có chuyện gì xảy ra.

“Được rồi, mau đến bệnh viện thôi, bây giờ không còn nhiều thời gian nữa”.

Tô Văn Kỳ cũng định thần lại, sau đó gật đầu, nghiêm nghị nói.

“Đúng vậy, tôi còn phải đi hiến tủy cho Tiểu Miêu Miêu, mau lên!”