Y Võ Song Toàn

Chương 543: Tặng tôi?




“Tôi không cần bất cứ thứ gì cả, cậu có thể chữa lành chân cho tôi là tôi đã cảm kϊƈɦ lắm rồi”.

Tần Lâm nói: “Nha Nha là máu mủ duy nhất của chú tôi, chị đã không ngại khó để giúp con bé thì cũng coi như là ân nhân của nhà họ Tần chúng tôi, đương nhiên tôi phải cảm ơn chị”.

Nói xong, nhân viên phòng công chứng lấy ra một bản hợp đồng rồi đưa cho Tống Diễm Linh.

“Cô Tống, đây là bốn tòa nhà thương mại anh Tần tặng cho cô, mỗi tòa là một khu siêu phức hợp cao 55 tầng”.

Tống Diễm Linh sững sờ.

Bốn tòa nhà thương mại?

Bốn tòa nhà?

Nếu như Tần Lâm cho cô một căn nhà, có thể cô sẽ không ngạc nhiên đến vậy, dù sao Tần Lâm cũng là thiếu gia nhà họ Tần, trong tay có chút tiền cũng là chuyện bình thường.

Nhưng Tần Lâm lại cho cô bốn tòa nhà thương mại! Điều này thực sự có chút hoang đường!

Tòa nhà thương mại phức hợp 55 tầng, ước tính theo giá trị thị trường của Đông Hải thì mỗi tòa sẽ có giá hơn một trăm triệu!

Bốn tòa, tức là hơn bốn trăm triệu!

Chuyện này...

Tống Diễm Linh sững sờ: “Cậu Tần, cậu chắc chứ?”

Tần Lâm mỉm cười: “Tất nhiên, sau này chị không cần phải đi làm nữa, cứ yên tâm làm bà chủ cho thuê là được”.

Sau khi nói xong, nhân viên lấy hợp đồng ra đưa cho Tống Diễm Linh.

Trêи hợp đồng có ghi rõ, bốn tòa nhà thương mại nằm trêи đường Thanh Hoa, sẽ bắt đầu xây dựng vào cuối tháng này và hoàn thành vào năm sau.

Tống Vĩnh Cường nghe xong, đột nhiên cau mày.

“Bốn tòa nhà thương mại? Thật hay giả vậy, cậu có đủ tiền để tặng một món quà lớn như vậy sao?”

Tống Vĩnh Cường bước lên phía trước nhìn một lượt, sau đó bĩu môi, tỏ ra ghen tị.

Nhưng càng nhìn lại càng cảm thấy có gì đó không đúng: “Đường Thanh Hoa... có lẽ nào?”

Nói xong, Tống Vĩnh Cường nhìn lướt qua căn tứ hợp viện trêи hợp đồng của ông ta, chẳng phải nó cũng ở trêи đường Thanh Hoa sao!

Tống Vĩnh Cường nhanh chóng kiểm tra, phát hiện ra bốn tòa nhà thương mại của Tống Diễm Linh vừa hay được xây dựng xung quanh đường Thanh Hoa, bao quanh căn tứ hợp viện kia.

Bốn tòa nhà thương mại vây kín căn tứ hợp viện lại, đến con kiến cũng chui không lọt, ngày đêm đều không có ánh sáng.

Sắc mặt Tống Vĩnh Cường thay đổi rõ rệt.

“Tòa nhà thương mại kiểu gì thế này, nó che hết căn tứ hợp viện của chúng tôi rồi!”

Bốn tòa nhà thương mại này vây chặt căn tứ hợp viện kia, tất cả các thứ như điện, nước, ánh sáng đều không thể vào được, thậm chí cả người cũng còn khó để đi vào, nói không chừng còn phải mở cửa của tòa nhà thương mại để vào trong.

Tần Lâm cười nói: “Che hay không thì không phải chuyện của tôi, nếu ông không thích, có thể chuyển đi”.

Sắc mặt Tống Vĩnh Cường trở nên vô cùng khó coi: “Ý của cậu là sao, cố ý chơi tôi đúng không? Bốn tòa nhà thương mại này đều là công trình phi pháp, có tin là tôi kiện các người không? Để cho các người phải đập hết xuống!”

Tần Lâm cười nhạt: “Vậy ông cứ thử đi”.

Tống Vĩnh Cường nghiến răng nghiến lợi, lập tức lấy điện thoại ra gọi vào số quản lý tài sản của bọn họ.

“A lô! Tôi là chủ sỡ hữu của căn tứ hợp viện, bên các người có chuyện gì vậy, tại sao lại để cho bất động sản khác xây cao ốc thương mại xung quanh được? Nếu xây bốn mặt như thế thì làm sao tôi ở được đây?”

“Cái gì! Là một nhà bất động sản sao? Một công ty à? Công ty của các người bị gì vậy hả, tại sao lại không làm tốt công tác quy hoạch, sao lại xây nhà kiểu đó?”

“Các người...”

Sau khi Tống Vĩnh Cường nói xong vài câu liền cúp điện thoại, mặt mày xám xịt như xác chết.

Cho dù là tòa nhà thương mại hay tứ hợp viện thì đều là dự án của bất động sản Hà Thị.

Đối với cùng một công ty bất động sản, bọn họ có thể quy hoạch theo ý của bọn họ.

Đi kiện tụng sao? Kiện ai đây?

Tống Vĩnh Cường sẽ không bao giờ nghĩ đến mối quan hệ giữa bất động sản Hà Thị và Tần Lâm.

Người như ông ta mà cũng muốn đòi không một căn tứ hợp viện từ tay Tần Lâm sao?

Tiền, Tần Lâm có, hơn nữa còn có rất nhiều, nhưng những loại người như Tống Vĩnh Cường thì đừng mong lấy được một đồng nào từ tay anh.

Tống Vĩnh Cường như chết lặng, căn tứ hợp viện này coi như toang rồi, xung quanh bị che bởi bốn tòa nhà thương mại cao 55 tầng, một chút ánh sáng cũng không lọt vào được, điện nước đều do người khác quản lý, chắc chắn không thể nào ở được, có muốn bán cũng chẳng xong.

Ở vị trí đó, ngoại trừ bất động sản Hà Thị thu hồi lại thì không một ai có thể mua được.

Tống Vĩnh Cường cũng không thể nào ngờ rằng, căn tứ hợp viện này khi vào tay ông ta lại chẳng còn chút giá trị nào như vậy.

Đột nhiên, trong lòng Tống Vĩnh Cường bỗng có một dự cảm không lành, ông ta nhanh chóng lấy ra hợp đồng khoản tiền, sau đó gọi vào số dịch vụ khách hàng ở bên trêи.

“A lô, tôi là Tống Vĩnh Cường, lúc nãy tôi vừa ký hợp đồng, bây giờ số tiền đó đã là của tôi, tôi muốn rút nó”.

Đầu dây bên kia trả lời: “Thật xin lỗi ông Tống, bởi vì ông không phải là người giám hộ của Tần Nha Nha nên không thể rút số tiền này ra được, nhưng số tiền này có thể được sử dụng cho cuộc sống sinh hoạt và học tập của cô Tần Nha Nha, nếu ông đã chi trả cho những mục đích này thì xin hãy giữ lại hóa đơn, chúng tôi có thể hoàn lại tiền”.

Sắc mặt Tống Vĩnh Cường xám xịt lại.

Khoản tiền giáo ɖu͙ƈ của Tần Nha Nha chỉ có thể được rút bởi người giám hộ của cô bé, ngoài ra, nếu người khác muốn dùng thì phải chi trả cho Tần Nha Nha, sau đó mới được hoàn tiền lại.

Số tiền năm mươi triệu này để ở chỗ Tống Vĩnh Cường cũng gần như vô dụng, một xu ông ta cũng không tiêu được.

“Tống Diễm Linh! Cô nhất định phải giành quyền giám hộ cho Tần Nha Nha, chỉ có người giám hộ mới có thể rút số tiền này, cô có nghe chưa hả?”

Tống Diễm Linh cau mày: “Số tiền này vốn dĩ là của Nha Nha, cho dù là người giám hộ thì tôi cũng sẽ chỉ chi tiêu cho Nha Nha mà thôi”.

Tống Vĩnh Cường trợn trừng mắt, chỉ vào Tống Diễm Linh và nói.

“Cô khôn nhà dại chợ đấy à? Cô có còn là người nhà họ Tống nữa không!”

Tần Lâm cười khẩy: “Cô ấy đã không còn là người nhà họ Tống nữa rồi, vừa rồi hợp đồng cũng đã được ký”.

Tống Vĩnh Cường sững sờ, lúc này mới nhớ ra rằng vừa rồi mình đã ký hợp đồng gạch tên Tống Diễm Linh ra khỏi gia phả.

Bị lừa rồi, thật sự đã bị lừa rồi, Tống Vĩnh Cường lúc này mới nhận ra Tần Lâm đang từng bước chơi đùa với ông ta, làm cho ông ta mất hết hy vọng.

Mỡ đến miệng mèo rồi đột nhiên bay đi như vậy, khiến Tống Vĩnh Cường cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Tống Diễm Linh! Đừng quên rằng nhà họ Tống đã nuôi cô lớn đến nhường này, nếu cô còn chút lương tâm thì hãy giành lại quyền giám hộ, sau đó rút số tiền đó ra, coi như cô đã trả hết nợ cho nhà họ Tống!”

Tống Diễm Linh nở một nụ cười đầy mỉa mai.

“Các người nuôi tôi sao? Tôi làm việc cho gia đình, các người có phát tiền lương cho tôi không? Tống Vĩnh Cường, anh đừng có hy vọng gì nữa, tôi sẽ không giúp anh đâu”.

Sắc mặt Tống Vĩnh Cường sầm xuống: “Tôi thấy là các người cần phải được dạy dỗ lại rồi đấy!”

Nói xong, Tống Vĩnh Cường bước tới và tát về phía cô.

Ở trong nhà, Tống Vĩnh Cường đã quen với việc ăn to nói lớn, thậm chí khi Tống Diễm Linh ngồi xe lăn vẫn thường xuyên bị ông ta đánh.

Bốp!

Âm thanh này không phải tiếng tát vào mặt, mà là tiếng Tần Lâm nắm lấy cổ tay Tống Vĩnh Cường.

Tống Vĩnh Cường đã dùng hết sức nhưng tay của Tần Lâm lại không hề động đậy, vẫn giữ chặt tay ông ta như một cái kẹp sắt.

“Cậu làm gì thế! Đây là chuyện nhà của tôi!”

Tần Lâm cười khẩy: “Chuyện nhà? Bây giờ cô ấy đã không còn là người nhà họ Tống nữa rồi, các người cũng nên vạch rõ thân phận đi!”