Y Võ Song Toàn

Chương 531: Luận văn




Tần Lâm khẽ giãy ra, muốn thoát khỏi Trần Khả Nhi.

Trần Khả Nhi hơi bất đắc dĩ, chỉ có thể giả bộ đáng thương, ôm cánh tay Tần Lâm bắt đầu làm nũng.

"Anh rể, anh không được làm thế với em! Anh biết không, em là y tá vô cùng vĩ đại đó, nếu còn không qua được luận văn tốt nghiệp, thì thế giới này đã mất đi một y tá vĩ đại rồi!"

Tần Lâm bĩu môi: "Em học ngành y à?"

Trần Khả Nhi nói: "Đúng vậy, em và chị em đều có cùng chí hướng, chị ấy học làm bác sĩ, em học điều dưỡng, vừa hay có thể kết hợp với nhau, anh nhìn em không giống y tá à?"

Nói xong, Trần Khả Nhi còn ra vẻ õng ẹo.

Tần Lâm cười khẩy: "Em mà là y tá, người bệnh rơi vào tay em chắc tổn mất ba năm tuổi thọ".

"..."

Trần Khả Nhi liếc mắt, lại làm nũng tiếp, cô ấy nói.

"Anh rể, em xin anh đó, anh nói chuyện với giảng viên giúp em đi, anh vừa hay cũng là bác sĩ, hai người sẽ có cùng chủ đề để nói chuyện!"

Tần Lâm hơi do dự, cũng không chống lại được sự nhõng nhẽo của cô ấy.

"Được thôi, em đưa luận văn của em đây cho anh xem".

Trần Khả Nhi lấy tệp file từ trong cặp ra đưa cho Tần Lâm, bên trong có kẹp luận văn tốt nghiệp của cô ấy.

Nội dung luận văn đại khái là về tính quan trọng của điều dưỡng viên, điều dưỡng viên nên có chức trách như thế nào.

"Luận văn này có vấn đề gì?"

Trêи khía cạnh y thuật, đây là một quyển luận văn bình thường, quan điểm của Trần Khả Nhi khá ổn, nâng cao tác dụng và nhấn mạnh chức năng của điều dưỡng viên, Tần Lâm cho rằng không có vấn đề gì lớn.

Trần Khả Nhi bĩu môi: "Giáo viên hướng dẫn của em bảo là, giữa bác sĩ và y tá, bác sĩ phải đặt lên trêи, y tá chỉ có chức năng trợ giúp, nói luận văn của em phóng đại chức năng của y tá lên".

Tần Lâm nhíu mày, không ngờ có người lại cố chấp đến vậy.

"Được rồi, để anh đi xem sao".

Nếu như là phương diện khác, Tần Lâm có thể không giúp được, có điều về y thuật, thì anh vẫn có quyền phát biểu.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến trường, lần này cũng không cần giả vờ nữa, đến thẳng văn phòng của giáo viên hướng dẫn.

"Chào cô, người nhà của em muốn gặp cô".

Trước mặt là một cô giáo đeo kính, trông khoảng ba mươi tuổi, là giáo viên hướng dẫn của Trần Khả Nhi.

Nghe xong, giáo viên hướng dẫn ngẩng đầu, nhíu mày.

"Trần Khả Nhi, em đùa cô à? Phụ huynh của em mà trẻ thế này?"

Trần Khả Nhi nói: "Em không đùa ạ, đây là anh rể em, anh rể cũng được coi là phụ huynh phải không ạ?"

"Cái này..."

Giáo viên hướng dẫn cũng không biết làm gì, cô ta biết rõ Trần Khả Nhi là kiểu người thế nào, hận không thể cho cô ấy tốt nghiệp sớm, nhưng không có cách nào khác, viện trưởng của cô ta không đồng ý với luận văn tốt nghiệp của Trần Khả Nhi, chỉ có thể bảo cô ấy sửa lại thì mới được tốt nghiệp.

Giáo viên hướng dẫn nói: "Chào anh, lần này tôi muốn gặp anh là vì muốn bàn một chút về tình hình tốt nghiệp của Trần Khả Nhi, quyển luận văn này hơi có vấn đề, cần viết lại, nhưng Trần Khả Nhi không chịu, cần có phụ huynh giúp tôi nói chuyện lại với em ấy".

Tần Lâm cầm lấy quyển luận văn, lịch sự nói: "Thưa cô, tôi đã đọc qua quyển luận văn này rồi, không có vấn đề gì cả, nếu là luận văn của sinh viên thì nên để sinh viên phát biểu quan điểm của họ chứ?"

Giáo viên hướng dẫn nhíu mày: "Anh Tần, nhưng mà viện trưởng của chúng tôi không cho là vậy, quan điểm của thầy ấy không như thế này".

Tần Lâm cười nói: "Quan điểm của ông ấy như thế nào thì ông ấy có thể viết vào luận văn của mình, đúng không?"

Sắc mặt giáo viên hướng dẫn thay đổi, vội vàng nói.

"Anh Tần, cái này không thể nói đùa được! Viện trưởng là tấm gương sáng của chúng tôi, chúng tôi nhất định phải giảng dạy chính xác tư duy y học cho sinh viên".

Tần Lâm cười khẩy: "Tư duy y học đúng đắn? Đông y truyền lại được hàng nghìn năm, mà còn là đang giai đoạn tìm tòi, cho dù là đến nay, cũng chưa có ai dám nói tư duy y học của ai là đúng đắn, viện trưởng của mấy người lấy đâu ra tự tin vậy?"

Tần Lâm nói xong, giáo viên hướng dẫn trợn to mắt, vội vàng đứng dậy bắt anh im miệng.

Lời lẽ gì thế này! Sao có thể nói thế ở đây, nếu như để viện trưởng nghe thấy thì còn ra thể thống gì nữa?

Viện trưởng Mạnh của bọn họ rất nóng tính, hơn nữa nghiên cứu rất sâu về khía cạnh y thuật, nếu như có người dám chất vấn ông ta, để ông ta nghe được thì nhất định phải tranh luận gay gắt một hồi.

Khi Tần Lâm vừa nói xong câu này, đột nhiên xuất hiện bóng người của một ông lão.

Sắc mặt giáo viên hướng dẫn thay đổi: "Viện trưởng Mạnh, sao thầy lại đến đây ạ?"

Đúng là sợ cái gì, cái ấy đến, nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, lo viện trưởng Mạnh nghe được lời Tần Lâm, kết quả viện trưởng Mạnh quả nhiên xuất hiện đúng lúc này.

Nhìn thấy Tần Lâm, sắc mặt viện trưởng Mạnh trầm xuống, ông ta đi qua đó.

"Tôi nghe nói cậu có ý kiến với phương pháp giảng dạy của tôi?"

Viện trưởng Mạnh vừa vào, ngay cả Trần Khả Nhi không sợ trời không sợ đất cũng lùi về sau mấy bước, mặt lộ vẻ cung kính.

Viện trưởng Mạnh là giáo sư nổi tiếng cả nước, có địa vị vô cùng cao trong lĩnh vực Đông y, đã xem qua vô số luận văn, có vô số học trò.

Tất cả sinh viên giáo viên đều sợ ông ta, đều tin phục vô điều kiện những kiến thức mà viện trưởng Mạnh giảng dạy cho bọn họ.

Chỉ có luận văn của Trần Khả Nhi không viết theo lý luận của viện trưởng Mạnh thôi, kết quả bị viện trưởng Mạnh mắng té tát, bắt phải đưa phụ huynh đến.

Tần Lâm cười nhạt: "Phương pháp giảng dạy thì tôi không có ý kiến, tôi chỉ hoài nghi trình độ y thuật của ông".

Bộp!

Lời của Tần khiến cho văn kiện trêи tay giáo viên hướng dẫn rơi xuống đất.

Văn phòng lập tức yên lặng, dường như có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, lặng ngắt như tờ vậy, thậm chí còn nghe được cả tiếng hít thở của nhau.

Miệng Trần Khả Nhi co rút, không ngờ anh rể lại nói gắt như vậy, hoài nghi trình độ y thuật của viện trưởng Mạnh sao?

Giáo viên hướng dẫn trợn mắt, đánh mắt ra hiệu với Tần Lâm, nhưng Tần Lâm giả như không thấy.

Đánh mắt với Trần Khả Nhi, nhưng Trần Khả Nhi cũng giả như không thấy.

Khó khăn lắm mới tìm được anh rể ngầu như vậy, Trần Khả Nhi không sợ nữa, để anh rể mạnh miệng một chút.

Cho dù y thuật không bằng viện trưởng thì làm ông ta nổi giận cũng được rồi!

Sắc mặt của viện trưởng Mạnh vô cùng đặc sắc, đầu tiên là sững sờ, sau đó lộ ra vẻ kinh ngạc, sau lại là tức giận, cuối cùng là châm biếm.

Viện trưởng Mạnh nổi tiếng bao nhiêu năm, nhưng đây vẫn là lần đầu bị người ta chất vấn năng lực.

"Được! Rất được! Tôi vừa hay phải mở một buổi hội thảo, nếu cậu đã có ý kiến với tôi, hay là đứng trước mặt các chuyên gia thảo luận nghiên cứu, tôi sẽ rửa tai lắng nghe!"

Viện trưởng Mạnh thực sự cảm thấy nực cười, lúc nào rồi, mà một tên nhãi dám chất vấn một chuyên gia lão thành như ông?

Hôm nay vừa hay có nhiều chuyên gia đến mở buổi hội thảo về học thuật, viện trưởng Mạnh muốn tên nhãi này nói rõ, y thuật của ông ta thua kém ở điểm nào!