Y Võ Song Toàn

Chương 503: Anh ta là Tần đại sư!




Tần Lâm sững sờ, không ngờ rằng lại gặp Nghiêm thần y ở đây.

Trước đây lúc ở đại hội Đông y, Triệu Lệ Khôn để Tần Lâm là bác sĩ trưởng, lúc đó có rất nhiều chuyên gia nghi ngờ.

Trong đó có cả ông Nghiêm thần y này.

Lúc đó Nghiêm thần y còn tham gia buổi “phỏng vấn” của Tần Lâm, ba vị thần y đã bị chinh phục bởi y thuật của anh.

Sau đó buổi phát trực tiếp của đại hội Đông y bắt đầu, bài diễn thuyết cùng với y thuật chữa bệnh tại trường quay của Tần Lâm đã chinh phục tất cả mọi người, Nghiêm thần y thực sự kính nể anh.

Sau khi đại hội kết thúc không liên lạc được với Tần Lâm, không ngờ lại gặp anh ở đây, đúng là may mắn.

Tần Lâm nói: “Thầy Nghiêm cũng ở đây sao”.

Nghiêm thần y khiên tốn nói: “Cậu đừng gọi tôi là thầy Nghiêm, tôi hổ thẹn không dám nhận đâu, trước mặt cậu ai dám tự xưng là đại sư chứ? So với cậu, chứng nhận ‘bậc thầy Đông y’ của chúng tôi chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.

Tần Lâm cười bất lực, Nghiêm thần y nói hơi quá, nhưng có thể nhận ra, ông ta thực sự rất kính trọng Tần Lâm.

Dao Dao ngớ người ra, nghe thấy cuộc đối thoại của Nghiêm thần y và Tần Lâm, cô ta tò mò hỏi.

“Nghiêm thần y, sao ông lại kính trọng anh ta như thế chứ? Anh ta là tên lang băm lừa đảo!”

Nghiêm thần y nghe thấy thế liền cau mày lại: “Cô nói vớ vẩn gì vậy chứ, cái gì mà kẻ lừa đảo chứ? Tần đại sư là nhân vật đứng đầu trong ngành, có thể làm thầy của tôi, cô dám nói cậu ấy là kẻ lừa đảo sao? Vậy ý cô là tôi cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì đúng không?”

Mặt Dao Dao lập tức biến sắc, cô ta vội vàng giải thích.

“Đương nhiên không phải rồi, Nghiêm thần y ông đừng hiểu lầm, tôi không phải nhằm vào ông, tôi nói anh ta......”

Nghiêm thần y hừ lạnh lùng: “Không ngờ nhà họ Hải các người lại không coi ai ra gì như thế, xem mặt mà bắt hình dong, lần này tôi đã nhìn nhầm rồi, tôi không có năng lực để chữa bệnh cho ông nội cô, tôi xin phép ra về”.

Nói xong Nghiêm thần y định ra về, mặt Dao Dao biến sắc.

Cô ta cũng biết bệnh tình của ông nội rất nghiêm trọng, nếu không kịp thời chữa trị chắc chắn sẽ ngày càng tệ hơn, vậy nên cô mới nhanh nhanh chóng chóng đi tìm bậc thầy Đông y.

Bây giờ bậc thầy Đông y không muốn chữa bệnh cho ông nội, chẳng phải ông cụ sẽ vô phương cứu chữa sao?

“Dao Dao!”

Hải Ninh hét lên một tiếng, gọi cô lại.

Sau đó ông cụ tiến đến, tát một phát vào mặt cô ta.

Bốp một tiếng!

Mặt Dao Dao lập tức in năm ngón tay, Hải Ninh hừ lạnh lùng.

“Ông dạy cháu thế nào, phải tôn trọng người khác, không được xem mặt mà bắt hình dong, còn không mau xin lỗi cậu Tần đi?”

Dao Dao cũng biết vì đắc tội với Tần Lâm nên Nghiêm thần y mới tức giận như vậy.

Cô ta không ngờ rằng, một người đàn ông trẻ tuổi như Tần Lâm lại là thần y cao quý.

“Tôi xin, xin lỗi, anh Tần, là tôi nhất thời hồ đồ, tôi cũng bởi vì bệnh tình của ông nội nên tâm trạng mới không được tốt, mong anh lượng thứ”.

Nói xong Dao Dao cúi người xuống, biểu cảm cũng vô cùng cung kính.

Tần Lâm thấy cô ta thành khẩn như thế nên bỏ qua, anh nói.

“Trước đó tôi không hề nói linh tinh, nếu ông cụ Hải không kịp thời chữa trị, trong phòng một tháng nhất định sẽ đổ bệnh”.

“Nhẹ thì liệt, nặng thì vô phương cứu chữa”.

Ông cụ cau mày lại: “Cậu Tần, là thật sao? Bệnh tình của tôi nghiêm trọng như thế sao?”

Hải Ninh không hề phát hiện ra sự bất bình thường trong cơ thể, cảm thấy mọi thứ đều thuận lợi, chỉ là hơi yếu thôi, Tần Lâm lại nói nghiêm trọng như thế?

Tần Lâm đáp: “Xem ra ông cụ Hải vẫn chưa phát hiện ra, lẽ nào mấy hôm nay ông không cảm thấy trong nhà xảy ra một vài chuyện kì lạ sao?”

Ông cụ cau mày lại: “Chuyện kỳ lạ? Chuyện kỳ lạ gì chứ......nếu như nói chuyện lạ đặc biệt thì là đồ ăn trong nhà thường xuyên hết, mấy hôm trước tôi đã mắng bảo mẫu một trận vì hết đồ nấu bữa tối”.

Dao Dao cũng cau mày lại: “Thực ra cũng kỳ lạ, dì Trương làm mấy năm ở nhà chúng tôi rồi, tuyệt đối sẽ không trộm đồ, hơn nữa cho dù thực sự ăn trộm cũng sẽ không lộ liễu như thế chứ?”

Đây là chuyện kỳ lạ duy nhất xảy ra trong nhà họ Hải mấy ngày nay, hai người không nghĩ ra được chuyện nào khác.

Tần Lâm đột nhiên nói: “Có phải gần đây ông chán ăn đúng không?”

Hải Ninh gật đầu: “Không sai, không ăn được thứ gì cả, không thèm ăn, thậm chí còn thấy buồn nôn khi ngửi thấy mùi thức ăn”.

Tần Lâm nói: “Trong nhà có camera giám sát không?”

“Camera giám sát? Có, cậu Tần có ý gì vậy?”

Tần Lâm nói: “Gan của ông Hải nóng quá mức lại suy dinh dưỡng, chán ăn, miệng hôi, mắt đỏ, có thể là mắc chứng Nguyên thần xuất khiếu”.

“Nguyên thần xuất khiếu không phải như trong tiểu thuyết võ hiệp mà là chứng mộng du trong Tây y”.

“Người có ngũ tạng, tim, gan, lá lách, phổi, thận, trong Đông y gọi là ngũ tạng thần, cũng chính là Nguyên thần”.

“Ông cụ Hải, ông đi xem camera giám sát đi, nói không chừng sẽ có kết quả”.

Sau khi Nghiêm thần y xuất hiện, mọi người đã tin tưởng Tần Lâm hơn, hơn nữa anh nói rõ ràng có lý lẽ, ngay cả Hải Ninh cũng thấy nghi ngờ.

Ông cụ vội vàng vào phòng xem camera giám sát.

Mọi người đứng trước màn hình nhìn cảnh quay trong đó.

Tất cả đều bình thường, cho đến tối đêm.

Ông cụ Hải đang ngủ ngon đột nhiên tỉnh dậy, đi đến chỗ tủ lạnh, mở ngăn giữ tươi, lấy một miếng thịt sống, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Mặt Hải Ninh và Dao Dao đều biến sắc, không ngờ lại xuất hiện cảnh tượng này.

Đặc biệt là Hải Ninh, ông không dám tin người trong video giám sát là bản thân!

Sao ông ấy lại làm chuyện này chứ?

Mộng du kéo dài tầm mười mấy phút, Hải Ninh ngấu nghiến miếng thịt sống trong tủ lạnh, miếng thịt hơn nửa cân, ngoặm vài miếng là hết sạch.

Video này khiến Hải Ninh cảm thấy cồn cào ruột gan, rất buồn nôn.

Chả trách mỗi lần ngủ dậy, hơi thở của ông lại rất có mùi, hơn nữa không thấy đói mà chỉ thấy buồn nôn, nửa đêm nửa hôm bật dậy đi ăn thịt sống, không buồn nôn sao được?

Trước đó còn đổ cho bảo mẫu ăn trộm đồ, thì ra là do ông ấy ăn hết!

“Ọe……”

Hải Ninh không chịu nổi liền nôn một lúc lâu, mặt trắng bạch.

“Tần thần y, bệnh của tôi phải chữa thế nào đây?”

Hải Ninh cũng thấy hơi sợ, đã mộng du ăn thịt sống rồi, còn nói bản thân không có bệnh sao?

Tần Lâm nói: “Cũng không khó lắm, đây là bệnh Thái Dương điển hình, cần phải uống thuốc bồi bổ, có điều bệnh tình của ông rất nghiêm trọng, để tôi giác hơi cho ông trước đã”.

“Chuẩn bị một ít ống giác hơi trúc, mua ở cửa hàng thuốc Đông y là được”.

Ống giác hơi trúc không dùng thường xuyên mà là hàng dùng một lần, vì thế đến phòng khám Đông y mua là được.

“Được, để tôi đi mua!”

Dao Dao lập tức lái xe ra khỏi nhà.

Nghiêm thần y thấy hứng thú, chuẩn bị đứng xem Tần đại sư chữa bệnh, giác hơi vốn dĩ rất thần kỳ, có điều bây giờ Đông y rất ít khi dùng trong lâm sàng, chủ yếu là dùng để bảo vệ sức khỏe.

Mà Tần đại sư là cao thủ sử dụng giác hơi, lần này Nghiêm thần y nhất định phải chăm chú quan sát học hỏi.