Y Võ Song Toàn

Chương 499: Anh Bưu




Đặng Giai cau mày, tỏ ra bối rối.

“Không thể như vậy được, nếu thật sự là anh Bưu, sao có thể được chứ...”

Cô ta muốn nói tên béo đó trông giống hệt như một thằng rẻ rách, nếu như thật sự là anh Bưu thì làm sao có thể đến bắt chuyện với cô ta được chứ?

Nếu đó thực sự là anh Bưu, có lẽ chỉ cần nói vài câu thì Đặng Giai nhất định sẽ lao vào lòng hắn ta.

Đặng Giai quay lại nhìn, thấy tên béo đang uống rượu với người khác, sau đó hắn cũng nhìn về phía Đặng Giai, vẻ mặt có chút bông đùa đầy ý vị.

Đặng Giai hừ lạnh một tiếng, nhìn như thế nào thì tên mập này cũng không giống một nhân vật lớn, có lẽ hắn ta chỉ đang phô trương mà thôi.

Nếu thật là anh Bưu thì có lẽ đã đến xử sạch bọn họ từ lâu rồi, hắn ta sẽ để tâm đến mấy nhân viên bảo vệ cỏn con sao?

Bạn học nam lướt qua một lượt vòng bạn bè, đột nhiên lấy mấy tấm ảnh đưa cho Đặng Giai xem, rồi nói.

“Giai Giai, cậu xem, đây chẳng phải là anh Bưu sao!”

Trêи ảnh có mặt anh Bưu, Lão Toàn, Lôi Hồng và một số doanh nhân nổi tiếng khác ở tỉnh lỵ.

Những người khác thì họ hông biết, nhưng những doanh nhân này đã từng lên TV, đương nhiên bọn họ có thể nhìn ra được.

Những người có thể chụp ảnh chung với những doanh nhân này chắc chắn không phải người bình thường, chẳng lẽ, đây thực sự là anh Bưu?

Sắc mặt Đặng Giai dần trở nên khó coi, sau đó vội nói.

“Mọi người giúp tớ xác nhận một chút, nếu như thật sự là anh Bưu thì toi rồi!”

“Chuyện này ai có thể xác nhận được chứ, cũng không thể qua đó hỏi được?”

“Đặng Giai, hay là cậu cứ đi xin lỗi xem sao?”

Đặng Giai cau mày, cô ta không muốn xin lỗi, nhưng nếu lỡ may cô ta thật sự đắc tội với nhân vật lớn nào thì sao?

Đặng Giai cắn răng đứng dậy, cầm ly rượu bước tới.

“À... anh Bưu đúng không? Lúc nãy tôi...”

Đặng Giai chưa kịp nói xong, anh Bưu đột nhiên cầm ly rượu lên, trực tiếp tạt thẳng vào mặt Đặng Giai!

“A!”

Đặng Giai lập tức biến sắc, cô ta bất ngờ la lên, rồi nhanh chóng lùi lại.

Anh Bưu cười khẩy: “Gấp gì chứ, lát nữa ra ngoài, chúng ta sẽ từ từ thương lượng sau”.

Khu vực này là của bạn anh Bưu, nếu gây rối ở đây có lẽ sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của người khác, vậy nên anh Bưu mới nhẫn nhịn, không thể nổi điên tại chỗ.

Toàn thân Đặng Giai ướt đẫm, cô ta hốt hoảng ngồi đó.

“Làm thế nào bây giờ, mọi người mau giúp tớ nghĩ cách đi!”

Đặng Giai không thể nào ngờ rằng, chỉ tùy tiện hất một ly rượu mà lại đắc tội với một ông chủ lớn, nếu anh Bưu tức giận thì chắc chắn hậu quả cô ta nhận được sẽ còn thảm hơn cái chết.

“Đậu thiếu gia! Đậu thiếu gia quan hệ rộng, anh có thể giúp em nghĩ cách được không?”

Đậu Minh Dương cau mày: “Được, em cứ yên tâm, ngành này anh cũng quen biết nhiều, để anh giúp em tìm người”.

Trần Diên cũng quan tâm hỏi: “Anh Bưu rất có thế lực ở Tây Thành, hơn nữa, hắn ta cũng là một người nhỏ nhen thù dai, chắc không dễ xử lý đây nhỉ”.

Tần Lâm nghe vậy liền nói: “Nếu đã như vậy thì để tôi giúp cho”.

Tần Lâm vừa nói đến giúp đỡ, đột nhiên Đậu Minh Dương lập tức trở nên không vui.

“Anh giúp? Anh thì giúp được gì chứ? Anh không phải người ở đây, chẳng lẽ anh lại quen biết với các nhân vật lớn ở tỉnh lỵ sao? Anh tham gia vào rồi à!”

Đặng Giai cũng tức giận nói: “Đúng vậy! Anh ở đây nói nhăng nói cuội gì thế, Đậu thiếu gia đang muốn giúp đỡ, sao anh cứ phải làm cho mọi thứ rắc rối thêm vậy!”

Đặng Giai vốn tức muốn chết, không ngờ Tần Lâm lại nhiều chuyện như vậy, đây chẳng phải là đang chọc chó sao?

Tần Lâm nhíu mày, có chút không vui.

Vốn dĩ anh muốn giúp đỡ là vì thể diện của Trần Diên, người phụ nữ này thật là rẻ tiền.

Trần Diên cau mày: “Mọi người đừng nói thế, nói không chừng Tần Lâm thật sự có quen biết thì sao, bây giờ Đặng Giai đang gặp rắc rối, tất nhiên mọi người nên cùng nhau giúp đỡ”.

Đậu Minh Dương hừ lạnh một tiếng: “Đây là ông chủ xã hội đen của Tây Thành, anh Bưu không phải người có thể tùy tiện nói chuyện được, nếu tìm đến người không có địa vị thì chắc chắn sẽ làm cho người ta nổi giận, lúc đó coi như chữa lợn lành thành lợn què rồi!”

Đặng Giai nghe xong, thậm chí cô ta còn không muốn để Tần Lâm lên tiếng.

“Anh mau im mồm đi! Để cho Đậu thiếu gia nghĩ cách, mọi người đừng nói nữa!”

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều im bặt, tuy buổi gặp mặt có chuyện không vui xảy ra, nhưng sự việc đã rồi, cũng chẳng còn cách nào khác.

Đậu Minh Dương bắt đầu gọi điện để liên lạc.

Trần Diên nói nhỏ với Tần Lâm: “Cậu thật sự quen người có thể giúp đỡ à?”

Tần Lâm gật đầu.

Trần Diên do dự một hồi rồi nói: “Vậy anh cũng giúp liên hệ một chút nhé? Đều là bạn bè của em cả, nếu lỡ may xảy ra chuyện thì em cũng cảm thấy rất áy náy...”

Tần Lâm vốn dĩ không muốn giúp, Đặng Giai nói năng thậm tệ như thế, lại còn không cho anh mặt mũi, hoàn toàn không cần phải để ý đến cô ta làm gì.

Nhưng vì Trần Diên đã mở lời, Tần Lâm mới miễn cưỡng đồng ý

Anh lấy điện thoại ra rồi nhắn tin cho Lôi Hồng.

Trần Diên nhìn thấy Tần Lâm bấm điện thoại vài cái liền hỏi: “Xong rồi sao?”

Tần Lâm gật đầu: “Xong rồi”.

“Nhanh vậy ư?”

Vốn vẫn còn một tia hy vọng, nhưng hiện tại Trần Diên đã mất hết hoàn toàn, xem ra Tần Lâm cũng chẳng có cách gì, chuyện Đặng Giai cũng chỉ có thể mặc cho số phận mà thôi.

Mọi người đều tập trung vào Đậu Minh Dương, mong rằng Đậu thiếu gia có thể tìm được một ông lớn nào đó.

Sau một vài cuộc điện thoại, Đậu thiếu gia đã nhận được ID Zalo.

“Mọi người cứ yên tâm, tôi đã liên lạc được với một đại ca có thể nói chuyện với anh Bưu rồi”.

Nói xong, Đậu Minh Dương cầm điện thoại và gửi một vài tin nhắn, chờ đối phương phản hồi

Vài phút sau, đột nhiên ở bàn của anh Bưu có một người đàn ông cao một mét chín cởi trần đứng dậy, mang theo một ly rượu tiến đến chỗ Đậu Minh Dương, lấy điện thoại di động ra rồi nói trước mặt anh ta.

“Nhờ tôi giúp cậu đối phó với anh Bưu à? Con mẹ mày gan thật đấy!”

Vừa dứt lời, người đàn ông mạnh mẽ tạt ly rượu trong tay lên mặt Đậu Minh Dương, sau đó quay về bàn bên kia và ngồi xuống.

Sắc mặt Đậu Minh Dương trở nên vô cùng khó coi, không ngờ vị đại ca mà anh ta khó khăn lắm mới liên lạc được chỉ là đàn em của anh Bưu mà thôi!

Coi như toi rồi, quan hệ của anh ta chỉ có bấy nhiêu thôi, căn bản không thể nào liên lạc được thêm ai nữa.

Đặng Giai suýt chút nữa bật khóc: “Làm sao bây giờ, hay là chúng ta báo cảnh sát đi!”

Những người khác lắc đầu: “Báo cảnh sát cái gì chứ, hiện tại người ta cũng chưa làm gì, cậu cũng chẳng thể nào báo cảnh sát bảo vệ cậu suốt ngày được, đúng không?”

Đặng Giai lau nước mắt: “Vậy phải làm gì bây giờ?”

Tần Lâm nói: “Không cần lo lắng, lát nữa sẽ có người đến giúp”.

Đặng Giai nghe Tần Lâm nói xong liền tức giận, vừa rồi nếu bọn họ không uống nhiều rượu như vậy, chắc chắn cũng sẽ không thu hút được anh Bưu.

Nói tóm lại là cô ta không vừa mắt Tần Lâm, chỉ cần nghe anh nói liền tức giận.

“Anh có thể đừng ở đây nói mấy lời châm chọc không! Anh đã không giúp được gì còn ăn nói bậy bạ, đợi ở đây làm gì? Đợi thần tiên đến cứu tôi hay chi? Anh thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra sao! Nếu như không vì nể mặt Trần Diên thì tôi cũng đếch thèm quan tâm đến anh làm gì!”

Sau khi Đặng Giai nói xong, sắc mặt Trần Diên không được tốt lắm, không ngờ rằng cô có ý tốt muốn giúp đỡ, vậy mà Đặng Giai lại không nể mặt như vậy.

Tần Lâm liền nói: “Vậy chúng ta đi thôi”.

“Được”.