Y Võ Song Toàn

Chương 472: Mày làm rơi kem của em gái tao rồi




Diêm Vương cũng không từ chối, mục đích của hắn là giết Lôi Hồng, theo lý mà nói Tần Lâm đã nhìn thấy hắn, hắn nên giết luôn một lúc mới phải, nhưng vì mục đích an toàn của bản thân nên cứ để người không liên quan đi thì hơn.

Song, lúc này Tần Lâm không hề rời đi, hơn nữa còn đứng ở đó nhìn Tần Nha Nha.

Ngay lúc Diêm Vương lao ra, Tần Nha Nha giật nảy mình khiến cây kem trong tay rơi xuống đất.

Tần Nha Nha mím chặt môi, hai mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, không dễ gì cô mới mua được một cây kem, nhưng chỉ mới ɭϊếʍ hai miếng đã rơi xuống đất...

Tần Lâm lãnh đạm ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn về phía Diêm Vương cách đó không xa rồi nói.

“Mày, làm rơi kem của em gái tao rồi”.

Diêm Vương sững ra một lúc rồi cười chế nhạo.

“Cái gì, tao cho mày cơ hội rời đi nhưng mày vẫn không chịu đi sao? Tao nói cho mày biết, mày chỉ có một cơ hội duy nhất mà thôi, đừng mong một sát thủ như tao sẽ có sự đồng cảm”.

Ý tứ trong lời nói của Diêm Vương rất rõ ràng, đừng tưởng rằng cứ mang theo một đứa trẻ thì hắn sẽ tha cho anh, nếu đã làm ngành này, độc ác tàn nhẫn là điều tất yếu, đương nhiên hắn cũng sẽ không bỏ qua cho trẻ con.

Hôm nay hai người này khá may mắn, được hắn cho cơ hội rời đi, nếu như không muốn đi thì hắn cũng không ngại giết luôn một thể.

Diêm Vương nói xong, Tần Lâm tiến lên mấy bước, ánh mắt vẫn lạnh lùng.

“Mày làm rơi kem của em gái tao rồi!”

Diêm Vương lộ ra vẻ giễu cợt: “Không ngờ mày lại có gan đến vậy? Mày còn trẻ mà mang theo trẻ con như thế, vốn tao đã muốn tha cho mày, nếu như mày đã không biết điều thì tao sẽ tiền cả mày và Lôi Hồng đi gặp Diêm Vương luôn cả thể!”

“Mọi người đều nói chị Hồng là ‘gái trinh’, không ngờ lại có mối quan hệ thân thiết thế này, con của hai người cũng đã lớn như thế này rồi, cũng tốt thôi, để tôi tiễn một nhà ba người xuống hoàng tuyền luôn một lần”.

Diêm Vương một lần nữa lấy lưỡi lê ba cạnh ra, mỗi tay một cái, lưỡi lê sắc bén trong tay hắn thậm chí còn hữu dụng hơn cả súng, trong khu vực trống trải này, Diêm Vương cầm lưỡi lê ba cạnh trong tay, trông giống hệt như một vị thần.

Sắc mặt Lôi Hồng lúc này đã tái nhợt, kéo Tần Lâm lại rồi nói.

“Cậu Tần, cậu mau đi trước đi! Chuyện này không liên quan đến cậu!”

Tần Lâm không những không lùi bước, mà còn tiến đến, áp sát Diêm Vương, sau đó lạnh lùng nói.

“Mày làm rơi kem của em gái tao rồi, mày không nghe thấy sao? Xin lỗi em gái tao mau!”

Diêm Vương cau mày, hừ lạnh một tiếng.

“Đúng là thứ không biết điều, nếu mày đã muốn chết như vậy thì tao sẽ cho mày toại nguyện!”

Nói xong, Diêm Vương tiến lên một bước, rút lưỡi lê ba cạnh ra, đâm về phía Tần Lâm.

Trình độ của Diêm Vương chắc phải đè bẹp được không ít người, như thân thủ của Lôi Hồng hay Trần Đế Hào thì một lời không thể nào diễn tả hết được.

Vù!

Nhát đâm này còn có cả tiếng gió, Tần Lâm nghiêng đầu né, dễ dàng tránh được.

Diêm Vương xoay cổ tay lại, lưỡi lê ba cạnh liền được kéo về.

Đây là sự huyền diệu của lưỡi lê ba cạnh, lần đầu không trúng vẫn có thể đánh lại lần nữa, ngay cả cao thủ cũng khó tránh khỏi.

Tuy nhiên, Tần Lâm đột nhiên đưa tay ra, đấm thẳng vào nách của Diêm Vương, làm cho sức lực cánh tay hắn giảm bớt, sau đó Diêm Vương cảm thấy vô cùng đau đớn, lưỡi lê ba cạnh đã ngay lập tức rơi xuống đất.

Sau đó, Tần Lâm đưa tay ra, trực tiếp nắm lấy cổ của Diêm Vương, đây chính là chiêu khống chế mà anh thích nhất, từ từ bóp chặt yết hầu hắn.

“Tao nói lại một lần nữa, mày làm rơi kem của em gái tao rồi, xin lỗi mau!”

Diêm Vương cảm thấy hoang mang, kem?

Kem của con bé đó?

Căn bản hắn không hề để ý tới!

Tần Lâm đã nói ba lần liên tiếp, nhưng hắn không thèm để tâm, hắn cũng không thể nào tưởng tượng ra rằng Tần Lâm lại ra tay chỉ vì cây kem của một cô bé!

Diêm Vương đường đường là vua của sát thủ, nhưng trong mắt Tần Lâm chỉ là người qua đường mà thôi, nếu không phải hắn dọa Tần Nha Nha sợ đến mức làm rơi kem thì có lẽ Tần Lâm cũng chẳng thèm chú ý đến hắn ta làm gì.

Diêm Vương cảm thấy đây là sự xúc phạm lớn nhất đối với hắn ta từ trước đến nay.

“Mày muốn chết à!”

Hắn bị bóp cổ, nhưng vẫn nghiến răng để thốt ra từng chữ một.

Sau đó, hắn lấy hai tay nắm chặt cánh tay Tần Lâm, rồi lấy hai gót chân va vào nhau, ‘cạch’ một tiếng, một lưỡi kiếm sắc nhọn dài ba centimet bật ra khỏi bàn chân phải của hắn!

Diêm Vương đá vào người của Tần Lâm, hắn là một sát thủ chuyên nghiệp nên trêи người sẽ đầy vũ khí, trêи con dao nhỏ này có độc, nếu đụng vào sẽ chết!

Trêи mặt Tần Lâm thoáng vẻ giễu cợt, anh đã gặp qua nhiều người như vậy, nhưng người có thể phản kháng một lúc với anh, cũng chỉ có Diêm Vương mà thôi.

Tần Lâm đột nhiên đè cánh tay xuống!

Phập!

Diêm Vương giống hệt một con gà trong tay Tần Lâm, ‘rắc rắc’ hai tiếng liền bị đập xuống đất, hai chân hắn đau dữ dội, lập tức bị gãy!

Lưỡi kiếm tẩm độc cũng trực tiếp bị cắm xuống đất.

“A!!”

Diêm Vương hét lên thảm thiết, vẫn không thể tin được sức mạnh của Tần Lâm lại đáng sợ đến vậy.

“Tao cho mày thêm một cơ hội nữa, xin lỗi em gái tao mau”.

“Xin... xin lỗi! Tôi có tiền, để tôi mua lại...”

Dù xương có cứng đến đâu cũng không thể chịu được sự đau đớn của tứ chi bị gãy, Diêm Vương nghiến răng lấy ví tiền vứt ra ngoài.

Lúc này Tần Lâm mới buông cổ hắn ra, sau đó đè xuống hai vai hắn.

‘Rắc rắc’ hai tiếng, xương vai của Diêm Vương lập tức vỡ nát!

Thực lực của Tần Lâm không có gì đáng nghi ngờ, nếu anh đã tự tay bóp thì ngoài anh ra, không ai có thể chữa được.

Tay chân Diêm Vương bị phế, hắn nằm liệt hoàn toàn dưới đất, hệt như một xác chết, vẻ mặt xám xịt, ánh mắt tuyệt vọng.

Lôi Hồng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng vừa lo lắng vừa hoảng sợ.

Cậu Tần thật quá lợi hại rồi, một nhân vật như Diêm Vương mà anh ra tay còn không đến hai chiêu!

Nếu Tần Lâm trở thành sát thủ thì nhất định sẽ đứng đầu!

Nhưng anh không làm là bởi vì anh không thèm để mắt tới.

Danh hiệu anh chẳng hề xem trọng cái danh hiệu ‘sát thủ hàng đầu’.

Lôi Hồng bình tĩnh lại một lúc, sau đó nhanh chóng bước đến hỏi Diêm Vương, nhưng tiếc là tứ chi Diêm Vương không thể động đậy được nữa, nhưng cổ có thể, vừa hay lưỡi lê ba cạnh lại nằm sát bên, hắn nghiêng đầu, lập tức đâm thẳng vào tự sát.

Lôi Hồng thở dài, sợ là sẽ không hỏi ra được ai là người thuê.

“Cậu Tần, chuyện hôm nay may là nhờ có cậu, ân tình này tôi xin ghi nhớ”.

“Chị Hồng không cần khách khí”.

Lôi Hồng suy nghĩ một hồi rồi cúi đầu đỏ mặt.

“Cậu Tần đừng có lúc nào cũng gọi chị Hồng như thế, nghe xa lạ quá, nếu cậu không chê... thì cứ gọi tôi Tiểu Hồng là được”.

“Được”.

“Cậu Tần, tôi không tiễn nữa nhé, tôi xử lý việc này một chút”.

Tần Lâm gật đầu rồi lập tức đưa Tần Nha Nha rời đi, sau đó quay lại mua một cây kem, Nha Nha liền vui vẻ trở lại.

Anh chơi với Nha Nha cả buổi chiều, sau đó tiếc nuối đưa cô bé quay về trường học.

Sau đó, Tần Lâm gọi điện cho Chúc Linh Linh, muốn hỏi xem chuyện tiền đầu tư của cô như thế nào rồi, nhưng gọi hẳn mấy cuộc, Chúc Linh Linh vẫn không nghe máy.