Y Võ Song Toàn

Chương 463: Đừng nhiều lời




Nhìn thấy Lâm Nguyệt Dao lại bắt đầu lật xem sách y học, Kiều Nhĩ lập tức nói.

"Cô dựa vào cái này để chữa bệnh à? Làm vậy thì qua loa quá!"

Kiều Nhĩ cướp lấy quyển sách, mặt mày dữ tợn, nói với tên đầu trọc.

"Ông nhìn xem, cô ta dám dùng một quyển sách chép tay để chữa bệnh cho chị Lôi Hồng, như thế này đúng là xem mạng người như cỏ rác!"

"Quyển sách này, ngay cả tác giả, xuất xứ, dấu chứng nhận, đều không có, vậy mà cô dám dựa theo phương thuốc trêи đây để chữa cho người bệnh?"

"Thưa ông, chuyện này, tất cả đều do cô ta phụ trách!"

Tên đầu trọc cầm lấy quyển sách, nhìn thấy bên trêи đúng là chữ chép tay, trước sau đều không có dấu chứng nhận, sắc mặt lập tức trầm xuống.

"Cô coi chị Hồng là ai hả? Lập tức đổi bác sĩ cho tôi!"

Tên đầu trọc nói xong, Tần Lâm đứng ở cửa đột nhiên bước vào.

"Để tôi xem xem".

Nhìn thấy Tần Lâm mặc quần áo bình thường, tên đầu trọc nhíu mày.

"Cậu là ai?"

Tần Lâm không quan tâm đến ông ta, đi thẳng đến chỗ người bệnh, nhìn thấy Lôi Hồng nhắm chặt hai mắt, nghiến chặt răng, sắc mặt tái nhợt, lập tức nhíu mày, bắt đầu bắt mạch.

Nhìn thấy Tần Lâm đến, Lâm Nguyệt Dao cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù trong mắt cô Tần Lâm cũng không lợi hại mấy, có điều anh dù sao cũng là bác sĩ Đông y, trêи lĩnh vực Đông y nhất định giỏi hơn cô ấy, hơn nữa quyển sách này là do Tần Lâm chép lại, biết đầu có cách giải quyết.

Nhìn thấy Tần Lâm không nói lời nào đã khám bệnh, tên đầu trọc nổi giận, liền giơ súng, họng súng đen ngòm chĩa vào trán Tần Lâm.

"Tôi hỏi cậu, cậu không nghe thấy à?"

Tần Lâm nhíu mày, có hơi mất kiên nhẫn, giơ tay tóm lấy cây súng, bóp mạnh một phát.

Rắc rắc một tiếng!

Họng súng làm bằng kim loại lập tức bị Tần Lâm bóp đến biến dạng, cây súng lạnh lẽo lập tức trở nên nóng đến bỏng tay, tên đầu trọc buông tay ra, thả cây súng bị hư xuống mặt đất.

Tần Lâm lạnh lùng nói: "Muốn cứu người thì đừng nhiều lời".

Tên đầu trọc lùi về sau hai bước, sắc mặt vô cùng khó coi, không ngờ tên đàn ông trước mắt lại lợi hại đến vậy!

Tay không bóp súng của ông ta?!

"Hừ, nếu không chữa khỏi được cho chị Hồng, mấy người đừng nghĩ đến chuyện ra được khỏi cổng bệnh viện!"

Tên đầu trọc đứng ở cổng canh trừng, lấy ra một cây súng khác, nếu như chị Hồng xảy ra chuyện gì, ông ta sẽ không do dự mà ra tay, cho dù Tần Lâm có kỳ quái như vậy, ông ta cũng không sợ.

"Hạ đường huyết?"

Tần Lâm kiểm tra một lượt, phát hiện ra bệnh của Lôi Hồng khá đơn giản.

Trào ngược dạ dày, đại tràng đầy hơi.

Người này thường xuyên phải chịu cảm giác đói, hơn nữa một khi cảm thấy đói, không được ăn ngay sẽ lập tức rơi vào hôn mê, thực ra trong Tây y gọi là hạ đường huyết.

Lâm Nguyệt Dao gật đầu: "Đúng là hạ đường huyết, có điều người bệnh bị dị ứng với thuốc kháng sinh, không dùng được cephalosporin và cả penicillin, vậy nên em mới dùng phương thuốc của anh".

Tần Lâm gật đầu, cơ thể bị dị ứng với thuốc kháng sinh thì đúng là khó xử lý, cho dù là Đông y thì vẫn có nhiều loại dược liệu có chứa thuốc kháng sinh, không thể sử dụng.

Có điều nếu kê đơn dựa theo quyển sách mà Tần Lâm viết thì chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Tần Lâm quay đầu nhìn Kiều Nhĩ, hỏi.

"Anh cho cô ấy uống thuốc gì rồi?"

Sắc mặt Kiều Nhĩ lập tức thay đổi: "Tôi không cho cô ấy uống gì cả, người bệnh vừa bất tỉnh, tôi đã đưa ngay đến bệnh viện của mấy người rồi, anh đừng có nói vớ vẩn".

Tần Lâm nhíu mày: "Tốt nhất là anh nghĩ kỹ rồi hẵng nói, đừng nói dối trước mặt tôi".

Sắc mặt Tần Lâm lạnh lùng, cũng chẳng cần dùng giọng tử tế để nói với cái loại bác sĩ này.

"Nếu như anh không nói thật, người bệnh có thể mất mạng, đến lúc đó anh sẽ phạm tội mưu sát".

Lời Tần Lâm khiến sắc mặt Kiều Nhĩ vô cùng khó coi, vốn cho rằng không ai biết, có điều không ngờ tên này chỉ bắt mạch có mấy lần đã tìm ra vấn đề.

Kiều Nhĩ không dám giấu nữa: "Sau khi cô ấy hôn mê, tôi có tiêm đường glucose và...acid benzoic cho cô ấy".

Lâm Nguyệt Dao nhíu mày: "Anh không biết người bệnh bị dị ứng với thuốc kháng sinh sao, sao lại tiêm acid benzoic cho người bệnh?"

Kiều Nhĩ nhắm mắt nói: "Acid benzoic không phải thuốc kháng sinh, cô ấy cũng hôn mê rồi, tôi đương nhiên phải ưu tiên cấp cứu, tiêm acid benzoic thì có vấn đề gì chứ!"

Lâm Nguyệt Dao tức muốn chết, Kiều Nhĩ này đúng là không có chút y đức nào, rõ ràng gã tiêm cho người bệnh acid benzoic thì người bệnh mới bị sốc và rơi vào hôn mê, kết quả gã còn chẳng sợ mà đưa đến đây, nói đây là tai nạn y khoa của Lâm Nguyệt Dao.

Nghe thấy acid benzoic, Tần Lâm thở phào nhẹ nhõm, chỉ là được tiêm thuốc kháng sinh nên mới sinh ra triệu chứng dị ứng mà thôi, không phải vấn đề khó.

Acid benzoic mặc dù không phải là thuốc khác sinh nhưng có cùng công hiệu với thuốc kháng sinh, nên mới khiến Lôi Hồng hôn mê.

Tần Lâm cầm kim bạc lên, nói với Lâm Nguyệt Dao.

"Chuẩn bị một chiếc bô".

Lâm Nguyệt Dao sững sờ: "Ừ".

Mặc dù không biết để làm gì nhưng vẫn vội vàng mang một chiếc bô đến.

Tần Lâm nói: "Trêи sách mà anh đưa cho em có viết, bệnh đại tràng lâu ngày không chữa có thể dẫn đến hạ đường huyết, vậy nên hạ đường huyết chính là biểu hiện của bệnh, bệnh đại tràng chính là căn nguyên".

"Người bệnh không đi nặng được trong thời gian dài dẫn đến dạ dày có nhiều khí metan, thứ phải xuống không xuống được, dẫn đến bị trào ngược đầy hơi, khiến người bệnh mệt mỏi, run rẩy, xuất hiện triệu chứng hạ đường huyết".

"Tình huống này thì phải chữa từ căn nguyên, chỉ cần đi ngoài là được".

Nói xong, Tần Lâm lấy ra ba cây kim bạc, cuộn áo Lôi Hồng lên, tuột quần xuống một chút, lộ ra phần bụng bằng phẳng.

Da Lôi Hồng vô cùng trắng, vô tình đụng chạm có thể cảm thấy được làn da sáng bóng như ngọc của cô ấy.

Tên đầu trọc nhíu mày, nắm chặt súng, chị Hồng là nữ thần trong tim bọn họ, không được để cho bất kỳ ai khinh nhờn, nếu như không phải vì bọn họ đang chữa bệnh, tên đầu trọc sớm đã ra tay rồi.

May mà Tần Lâm không tiếp tục động tác đó, ba cây kim đâm vào ba huyệt vị trêи bụng dưới.

Sắc mặt Lôi Hồng hơi thay đổi, nhíu mày hình như có dấu hiệu sắp tỉnh.

Tần Lâm nói: "Tí nữa cô ấy sẽ đi ngoài, chúng tôi ra ngoài trước, một mình em ở lại chắc sẽ không có vấn đề gì".

"Được!"

Nói xong, Tần Lâm liền đi ra khỏi phòng cấp cứu.

Tên đầu trọc chĩa súng vào bác sĩ Kiều Nhĩ, lạnh lùng nói: "Anh cũng đi ra".

Kiều Nhĩ sợ đến mức run cầm cập, cẩn thận đi ra ngoài.

Đám đàn ông đều ra ngoài rồi, Lôi Hồng đột nhiên mở mắt, lập tức ngồi dậy.

"Tôi, tôi..."

Cơn buồn đi ngoài đột ngột đến khiến Lôi Hồng vô cùng khó chịu.

Lâm Nguyệt Dao nói: "Đừng sốt ruột, tôi chuẩn bị sẵn bô rồi, ở đây chỉ có mình tôi, chị có thể yên tâm đi ngoài".

...

Khoảng mười mấy phút sau, Lâm Nguyệt Dao đẩy một chiếc xe đi ra, Lôi Hồng ngồi trêи xe lăn, lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, sắc mặt hơi hồng, cơ thể mặc dù hơi yếu nhưng không còn trong trạng thái bị bệnh nữa.

Tên đầu trọc mừng rỡ: "Chị Hồng, chị không sao rồi!"

Lôi Hồng gật đầu, nhìn mấy người trước mắt: "Vị nào là bác sĩ Tần?"

Tần Lâm tiến lên, ngồi xổm xuống: "Là tôi".

Cùng lúc, cầm lấy tay Lôi Hồng, tiếp tục bắt mạch.