Năm đó suốt ngày đi nịnh bợ Tần Lâm, kết quả không thành công, sau này nhà họ Tần sa sút, anh ta vô cùng vui mừng, may mà năm đó không làm thân với Tần Lâm, nếu không cả nhà anh ta cũng bị liên lụy.
Hôm nay gặp lại Tần Lâm, đúng là thế sự xoay vần mà.
"Tần Lâm, lâu rồi không gặp, cậu có con rồi à?"
Nhìn thấy Tần Lâm dẫn theo một cô bé lớn như vậy, bọn họ cũng hơi kinh ngạc.
Tần Lâm nói: "Không phải, đây là em gái của tôi".
"Ồ, làm tôi sợ hết hồn, còn tưởng rằng cậu bỏ học xong liền kết hôn sinh con luôn".
"He he, rất nhiều người không học đại học hay kết hôn sớm lắm, có lẽ ở vùng nông thôn hay làm như thế, có điều đàn ông có chí hướng bây giờ vẫn để sự nghiệp lên đầu, hai mươi bảy hai mươi tám tuổi kết hôn vẫn còn hơi sớm".
Vu Cường nói rất khách khí, nhưng trêи thực tế, trong lời nói đầy sự châm biếm, như muốn dát vàng lên mặt mình.
Gần đây, sự nghiệp của anh ta không tồi, vậy nên mới có tự tin nói như vậy.
"Đúng rồi, Tần Lâm, hôm nay chúng ta có buổi họp lớp đấy, không có ai liên lạc được với cậu, hôm nay lại gặp nhau, cậu cũng đi cùng đi, thấy thế nào?"
Tần Lâm nhíu mày: "Nhiều năm không liên lạc như vậy, tôi cũng chẳng quen ai, mấy người cứ đi đi".
Tần Lâm khéo léo từ chối, đều là bạn học cấp hai, không có nhiều ấn tượng, khi gặp lại sẽ cảm thấy ngại ngùng lắm, thế nên không gặp thì hơn.
Vu Cường thì lại rất nhiệt tình: "Đi một tí đi, đều là bạn học cũ, đúng rồi, Nhậm Lộ người bạn cũ trước đây của cậu nay cũng đến đấy".
"Ồ..."
Tần Lâm có hơi do dự, bạn học cấp hai mà đáng để anh nhớ chỉ có mỗi mình Nhậm Lộ.
Năm đó, khi lên lớp, gia cảnh nhà Nhậm Lộ cũng không tồi, không cần phải nịnh hót mấy thiếu gia nhà giàu khác, vậy nên Tần Lâm cũng khá thân với Nhậm Lộ, chỉ có điều mười năm không gặp, đã cắt đứt liên lạc từ lâu rồi.
Vu Cường vô cùng nhiệt tình, kéo vai Tần Lâm: "Đi thôi, bạn học cấp hai tụ họp thì có gì ngại, thiếu cậu cũng mất vui".
Tần Lâm gật đầu: "Được rồi".
Đi gặp Nhậm Lộ cũng tốt, mười năm rồi, không biết anh ấy sống như thế nào.
Làm tóc xong, Tần Lâm gọi điện cho dì Phùng bảo dì ấy qua đón Nha Nha về.
Nhìn thấy dì Phùng và Nha Nha rời đi, Vu Cường cười.
"Hôm qua anh nhìn thấy một chuyện rất buồn cười, bảo là đi họp lớp, nếu như sống không tốt lắm, đi xe điện còn đội mũ bảo hiểm, em đoán vì sao?"
Ngải Linh sững sờ, lắc đầu: "Không biết, tại sao vậy?"
Vu Cường nói: "Bởi vì sợ gặp phải bạn học đi BMW của mình, như vậy thì ngại lắm!"
"Ha ha ha, chồng em hài hước quá".
Hai người chồng hát vợ khen hay, khiến cho Tần Lâm hạn hán lời.
Lời Vu Cường nói đơn giản chính là để châm chọc Tần Lâm, bây giờ anh ta lái BMW, cửa cũng chỉ có một chiếc xe đỗ, hiển nhiên là Tần Lâm không có xe.
Vậy nên Vu Cường mới nói đùa như vậy, để thể hiện sự hơn người của mình.
Ngải Linh cũng cảm thấy thú vị, họp lớp không phải để làm vậy sao.
Lúc trước nhà họ Tần cũng cùng đẳng cấp với bọn họ, nhưng mấy năm qua đi rồi, có thể thấy rõ khoảng cách giữa người với người.
Có người làm ông chủ, có người chỉ làm thuê thôi, cảm giác thế sự xoay vần này chính là trung tâm của buổi họp lớp.
Nói thực lòng, Tần Lâm nhìn rõ mấy tâm tư nhỏ của đám người này nhưng anh cũng không tính toán với bọn họ.
Cứ như quý tộc, người giàu có không muốn tranh chấp với đám dân thường làm gì.
Một người dân thường khoe khoang quần áo mới với anh, một người có quyền có thế như anh sẽ quan tâm chắc, chỉ cười mỉm, chẳng ai quan tâm đến chuyện đó cả.
Ngải Linh làm tóc xong, ba người đi ra khỏi tiệm làm tóc.
Vừa đi ra, Vu Cường đã lấy chìa khóa BMV đeo ở thắt lưng của mình ra, ấn một cái.
Chiếc BMW series 7 màu trắng kêu tít tít một tiếng, thu hút được vô số ánh nhìn của mọi người.
"Con BMW kia được phết nhỉ, cũng phải bốn năm trăm nghìn nhỉ?"
"Đâu, đây là series 7, không phải series 5, chắc cũng phải tám chín trăm nghìn, nếu nội thất cao cấp thì chắc cũng phải cả triệu!"
"Quả nhiên là series 7, đẹp hơn hẳn series 5, đúng là siêu xe mà!"
"Có thể lái được chiếc xe này cũng là kẻ sinh ra ở vạch đích đấy, cả đời này tôi mà mua được một chiếc series 5 đã là tốt lắm rồi!"
"..."
Nhìn thấy không ít người bình phẩm khen ngợi, trong lòng Vu Cường lại cảm thấy mình thật ưu việt, đi đến đuôi xe còn cố ý vuốt chữ số 7 ở đầu.
"Chiếc series 7 này dài hơn series 5 nhiều, đỗ xe cũng phiền phức lắm".
Vu Cường cố ý nói một câu như vậy là muốn khoe khoang xe của anh ta, sau đó nói với Tần Lâm.
"Cậu cũng lên xe đi, đúng lúc tôi gặp cậu, cậu đỡ phải đi tàu điện ngầm".
Nói xong, Vu Cường và Ngải Linh lên xe, Tần Lâm cũng không tính toán với bọn họ, cứ để cho bọn họ khoe khoang vậy, sau đó liền lên xe.
"Sao nào, Tần Lâm, chiếc xe này rộng rãi nhỉ".
Không gian bên trong xe của series 7 lớn hơn series 5 nhiều, dù sao cũng là xe cả triệu tệ, nên phía sau vô cùng rộng rãi.
Tần Lâm gật đầu: "Không tồi, to hơn xe tôi nhiều".
Đây là lời xuất phát từ trong lòng anh, chiếc xe thể thao Bugatti của anh chỗ ngồi khá hẹp, mặc dù rất sang, tốc độ rất nhanh, nhưng tính thực dụng không cao, Tần Lâm vẫn luôn muốn đổi xe, nhưng không có thời gian đi xem.
Nghe Tần Lâm nói vậy, Vu Cường và Ngải Linh nhìn anh.
"Cậu có xe?"
Tần Lâm bảo rộng hơn xe anh, hiển nhiên là Tần Lâm cũng có xe, nếu không sao nói được câu này.
Buồn thật, trông bộ dạng của anh mà cũng mua được xe.
Mặc dù bây giờ xe rất rẻ nhưng không phải tầng lớp lao động nào cũng mua nổi xe, dù sao xe cũng không phải đồ thiết yếu, nhiều người có tiền sẽ suy xét đến việc mua nhà trước.
Tần Lâm gật đầu: "Có xe, nhưng không lái".
Anh cũng không cần nói dối bạn học làm gì, cũng không muốn giả vờ gì cả, chỉ nói thực lòng thôi.
Vu Cường bĩu môi, nhìn Ngải Linh, cảm thấy Tần Lâm chém gió quá.
Có xe nhưng không lái?
Mà ngồi taxi?
Chắc là nhìn thấy Vu Cường có xe, vậy nên hơi đố kỵ, cố ý nói như vậy để lấy lại chút mặt mũi đây mà.
Vu Cường và Ngải Linh cũng hiểu nên chẳng thèm nói lại.
Chẳng mấy chốc, đã đến một khách sạn rất sang trọng, nhà hàng Nhật Bản Vị Kiến cũng được coi là nhà hàng Nhật sang trọng nhất Đông Hải.
Sau khi xuống xe, không ít bạn học đã đợi ở cổng.
Nhìn thấy Vu Cường đến, mọi người lập tức vui vẻ kinh ngạc.
"Đậu má, Vu Cường bây giờ lợi hại ghê, còn lái MBW?"
"Đây không phải là BMW bình thường đâu, series 7 đấy!"
"Đúng là người giàu mà, sau này gọi cậu là tổng giám đốc Vu được không?"
"Sao bây giờ tổng giám đốc Vu mới đến vậy! Ngải Linh càng ngày càng xinh đẹp nhỉ, trai tài gái sắc!"
"..."
Vừa nhìn thấy Vu Cường sống tốt như vậy, mọi người đều lại gần nịnh bợ.