Y Võ Song Toàn

Chương 148: Bằng sáng chế




Cho dù bây giờ Chúc Dũng đi kiện ông ta đi nữa thì kết quả cuối cùng cũng chỉ là ‘sống chết mặc bây’.

Bây giờ Chúc Minh đã nộp đơn xin cấp bằng sáng chế, nên bọn họ không thể nào sản xuất Đường Hữu được nữa.

Nhưng sau khi ký bao nhiêu đơn hàng với nhiều công ty khác như thế, tiền cũng đã thu về rồi, lúc này mà vi phạm hợp đồng thì không chỉ thiệt hại về kinh tế, mà đến cả uy tín cũng khó lấy lại được.

Y dược Văn Hòa không còn Đường Hữu thì sau này có ai còn muốn hợp tác nữa chứ?

Tần Lâm nhíu mày, vốn nghĩ rằng Chúc Minh chỉ hí hửng được mấy ngày, lúc trước ông ta còn nói sẽ khiến Chúc Dũng đến cầu xin, quả thực không hề có chút đùa giỡn.

Nhưng hiện tại xem ra ông ta còn ‘vui vẻ’ được thêm mấy ngày chứ?

Tần Lâm gật đầu: “Tôi biết rồi, cô đi làm việc của mình đi”.

Nói xong, Tần Lâm bước vào văn phòng của Chúc Linh Linh.

Lúc này Chúc Linh Linh đang cau mày nghe điện thoại, giọng điệu có chút trầm xuống.

“Tổng giám đốc Tôn, ông cho tôi thêm vài tháng nữa đi, tôi nhất định sẽ giải quyết chuyện bằng sáng chế, ông yên tâm, cho dù không có Đường Hữu, chúng tôi cũng sẽ... A lô? A lô!”

Sau khi cúp máy, Chúc Linh Linh giận đến run người, ngay lập tức làm rơi điện thoại xuống sàn!

Song, điện thoại không rơi xuống đất mà rơi vào tay Tần Lâm.

“Tại sao lại tức giận đến vậy?”

Tần Lâm mỉm cười rồi đưa điện thoại cho cô.

Chúc Linh Linh ngây ra một lúc: “Anh Tiểu Lâm?”

Ngay sau đó cô bĩu môi, mắt đỏ hoe.

Chúc Linh Linh lập tức nhào tới ôm chầm lấy Tần Lâm, nước mắt chảy dài trên khóe mắt cô.

Cơ thể Chúc Linh Linh vô cùng mềm mại, hương thơm của cô khiến cho Tần Lâm hơi dao động.

Anh sờ mái tóc dài mượt mà của Chúc Linh Linh, mỉm cười nói.

“Có chút chuyện như vậy có đáng để khóc không?”

Chúc Linh Linh mếu máo, lộ ra vẻ mặt tủi thân, trước mặt người ngoài cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, là tổng giám đốc của một xí nghiệp, nhưng trước mặt Tần Lâm cô chỉ là một cô gái bé nhỏ mà thôi.

“Loại thuốc Đường Hữu đó rõ ràng là do bố em làm ra, nhưng bác dựa vào gì để không biết xấu hổ còn đi xin cấp bằng sáng chế chứ?”

Tần Lâm cười lạnh: “Đã lật mặt với nhau rồi, em vẫn cho rằng ông ta sẽ niệm tình thân sao?”

“Em đưa phương thuốc của Đường Hữu cho anh xem xem”.

Chúc Linh Linh ngây ra một lúc, cô đi đến chỗ két sắt lấy ra một tập tài liệu đưa cho Tần Lâm, nhưng cô cũng không có quá nhiều hy vọng.

Tuy anh Tiểu Lâm là thần y, nhưng phương thuốc Đường Hữu này lại vô cùng lợi hại, nó đã có mặt trên thị trường mười năm, trải qua nhiều lần cải tiến, nên nó hầu như không có khuyết điểm.

Phải biết rằng một loại thuốc có thể bán chạy trên thị trường không chỉ dựa vào hiệu quả mà còn phải dựa vào giá thành.

Xét cho cùng thì người bình thường mới là người tiêu dùng lớn nhất, nếu thuốc quá đắt thì dù có hiệu quả cũng không thể nào bán chạy được.

Tần Lâm cầm phương thuốc trên tay, đọc qua một lượt rồi gật đầu.

Phương thuốc này quả thật rất tốt, dược liệu sử dụng cũng rẻ, giá cả lại hợp lý, mà còn vô cùng hiệu quả trong việc ngăn chặn các biến chứng của bệnh tiểu đường.

Theo như y học hiện nay thì bệnh tiểu đường là một căn bệnh mãn tính không thể chữa khỏi, vậy nên chỉ cần kìm hãm các biến chứng thì sẽ không ảnh hưởng đến tuổi thọ và cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của con người.

Thuốc dùng càng lâu người ta càng quan tâm đến giá cả, Đường Hữu vừa rẻ lại vừa hiệu quả, đương nhiên sẽ được gọi là ‘thuốc thần’.

Tần Lâm nói: “Vì Đường Hữu không thể sản xuất, vậy mọi người có thể sản xuất thứ khác, anh sẽ cho em một phương thuốc khác để chữa bệnh tiểu đường”.