Y Võ Song Toàn

Chương 1336: Ánh sáng của nền văn minh nhân loại




Tần Lâm nói.

"Vậy nên nền văn minh của bọn họ vẫn luôn muốn thống trị địa cầu, từ lần đầu tiên tôi gặp người Atlantis, tôi đã biết rồi".

"Giữa những nền văn minh không có đúng sai, bọn họ có cái lý của họ, chúng ta có cái chúng ta muốn bảo vệ. Nền văn minh của bọn họ đã không còn tồn tại từ lâu rồi, còn nền văn minh của chúng ta vẫn đang phát triển, không có chính nghĩ hay tà ác, chỉ có phát triển và suy tàn. Bọn họ vì tín ngưỡng của họ, chúng ta là vì sự trường tồn của nền văn minh của nhân loại".

Những lời này của Thương Lộc khiến Tần Lâm dao động, đúng là như vậy, sự xuất hiện của Atlantis đã dự báo trước việc nền văn minh Maya và nền văn minh Tam Tinh Đôi sẽ không bó tay chịu trói, ngồi không chờ chết, bọn họ sẽ cần nhiều thời gian hơn để chứng minh bản thân.

Mâu thuẫn giữa những nên văn minh sẽ bộc phát.

Mà bố mình vác trên lưng cuộc chiến của những nền văn minh, đây là để bảo vệ Hoa Hạ, cũng là sứ mệnh bảo vệ nhân loại, vậy nên ông mới không thể tự quyết định được cuộc đời mình.

Lúc này Tần Lâm dường như đồng cảm với bố mình, nhưng nhiều hơn đó là sự sùng bái, những gì ông làm đều vì bọn họ, đều vì gia đình, bố mới là anh hùng thật sự.

Còn về việc tại sao Thương Lộc chọn anh, chắc là vì anh mạnh chăng, còn cả việc tiếp tục sứ mệnh là vì anh là con trai Tần Trì.

Thương Lộc nghiêm nghị nói.

"Bọn họ muốn tiêu diệt chúng ta, muốn chiếm lấy trái đất, nhưng đây là điều không thể, chúng ta mới là kẻ thống chỉ thật sự. Vật đổi sao dời, nền văn minh của họ, thời đại của họ đã qua lâu rồi, mà bọn họ vẫn còn sống trong những hồi ức kia, đây là sự uy hϊế͙p͙ vô hình với chúng ta. Nền văn minh của họ lâu đời hơn mấy thế kỷ, thậm chí đã trải qua bao cơ hội để lột xác, nên chúng ta không thể khinh thường họ. Nền khoa học kỹ thuật của họ, sự vĩ đại của họ là thứ không thể phủ nhận. Nhưng chỉ có một nền văn minh được tiếp tục phát triển, chỉ có một mà thôi".

"Nếu như chúng ta thất bại, người ngã xuống sẽ là người thân của chúng ta, gia đình của chúng ta, nền văn minh của chúng ta sẽ bị phá hủy, thời đại của chúng ta sẽ chấm hết, mà cái chết cũng chỉ là kết cục tốt nhất mà thôi, thậm chí có khả năng chúng ta sẽ rơi vào kiếp nô lệ ngàn đời, trở thành vật hy sinh của những nền văn minh khác. Vận mệnh này là thứ chúng ta phải tranh đoạt".

Vẻ mặt của Thương Lộc vô cùng nghiêm túc.

"Hơn nữa trận chiến của chúng ta đã có lịch sử cả trăm cả nghìn năm, từ sau thời đại Atlantis sụp đổ đến thời hiện nay, nó vẫn luôn tồn tại, chúng ta và họ luôn là hai phe đối lập nhưng nền văn minh nhân loại vẫn là bá chủ tuyệt đối của thời đại, vì con cháu đời sau, vì sự kéo dài của nền văn minh, đây là trận chiến mà tổ tiên của chúng ta đã hy sinh quá nhiều".

Những lời này của Thương Lộc khiến Tần Lâm không khỏi đấu tranh tư tưởng, mục đích của ông ta chỉ có một, đó là để Tần Lâm gia nhập bọn họ, để Tần Lâm trở thành điểm giao nhau giữa nền văn minh nhân loại và lịch sử của các nền văn minh, trở thành người dẫn đường của thời đại.

Có người sống, ắt sẽ có người chết, mà nền văn minh nhân loại cũng không tránh khỏi kết cục như vậy, trong bốn nền văn minh lớn, chỉ một cái được giữ lại, đây mới là sự vận hành của dòng chảy lịch sử, điều này không cần hoài nghi.

Tần Lâm hiểu rõ, mình là người của thời đại này nên không thế nào thoát khỏi thứ trách nhiệm này, thịnh suy vinh nhục của nền văn minh nhân loại, anh không thể đổ thứ trách nhiệm này cho người khác.

Kẻ mạnh đương nhiên có vinh dự của kẻ mạnh, mà anh không dám phụ sự nỗ lực của bố.

"Chắc cậu hiểu rõ điều này, nơi nào có người nơi đó có giang sơn, mà nơi nào có giang sơn nơi đó ắt có chém giết".

Lời Thương Lộc nặng trịch như đao.

"Mà cách tốt nhất để giảm bớt chém giết đó là thống nhất các nền văn minh! Thời đại này mới là ánh sáng của nền văn minh nhân loại chúng ta".