Y Võ Song Toàn

Chương 1298: Tạ Hồng Mai tuyệt vọng!




Sợ gì cái đó đến!

Trêи núi băng Côn Luân, điều đáng sợ nhất chính là lở tuyết, sức mạnh khủng khϊế͙p͙ của thiên nhiên không phải là thứ mà con người có thể địch lại được, một khi xảy ra tuyết lở, lớp tuyết sẽ lăn từ trêи núi cao xuống với khí thế kinh hoàng, quét sạch từng ngọn cỏ, đừng nói đến bọn họ, ngay cả đá băng ngàn năm cũng sẽ bị chấn động, hủy diệt toàn bộ sự sống.

Lở tuyết chính là một trận thảm họa khó đoán được trước.

“Rầm rầm rầm...”

Tiếng gầm inh tai nát óc, theo đó là tiếng lớp tuyết dày đặc lăn xuống từ đỉnh núi, trời đất dường như rơi vào một mảnh yên lặng, không chỉ Tần Lâm, cả Nicholas James và Lalisa đều sững sờ.

Lúc này, làm gì có ai còn tâm trạng chiến đấu nữa chứ, không chết là may rồi.

“Đây là....gì?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Lalisa vẫn luôn lạnh lùng, nhưng trời đất rung chuyển khiến cô cũng cảm nhận được mùi nguy hiểm, đối mặt với mẹ thiên nhiên, con người luôn luôn rất nhỏ bé, cho dù là văn minh loài người hay văn minh Atlantis.

Người sinh ra từ biển cả như bọn họ tất nhiên không biết đến lở tuyết, trong lòng trần đầy phiền muộn cùng nghi ngờ.

Nhưng lúc này, không ai có thể đứng ngoài cuộc.

Tần Lâm nhíu mày, chắc chắn là do Nicholas James gầm to quá, tiếng gầm inh tai chấn động trời đất, cộng thêm tiếng cuồng nộ của quyền trượng biển sâu, sao có thể không dẫn đến lở tuyết được chứ?

Tạ Hồng Mai đứng bên cạnh cũng sững sờ tại chỗ, trong lòng vô cùng sợ hãi, trận chiến ác liệt này khiến tất cả mọi người đều kinh hãi, không ai ngoại lệ.

Tốc độ tuyết lở vô cùng nhanh, núi cao hàng nghìn mét trong nháy mắt đã lăn xuống sườn núi, trông có vẻ rất xa, nhưng trong vài giây nữa thôi, tất cả nơi này sẽ bị băng tuyết bao phủ, tất cả mọi thứ sẽ bị băng tuyết cuốn đi.

Lở tuyết không xảy ra trong chốc lát, trời băng đất tuyết, quanh năm không tan, nhưng tuyết lại là thứ rất nhẹ, khi nó tích tụ lại, sẽ xảy ra một số chấn động, lúc nào cũng có thể dẫn đến lở tuyết.

Băng tuyết xinh đẹp mềm mại, lúc này lại hóa thành ác quỷ địa ngục, giống như một con rồng khổng lồ, há cái miệng lớn đầy máu muốn nuốt chửng bọn họ.

Ông trơi luôn công bằng, loài người mặc dù rất mạnh mẽ, nhưng luôn có thiên nhiên kiềm chế, không ai có thể đánh bại trước sức mạnh của thiên nhiên.

Lũ lụt, sóng thần, lở tuyết, núi lửa phun trào đều là thứ con người không thể kiểm soát, trước sức mạnh to lớn kinh người đó, bất cứ ai cũng đều trở nên nhỏ bé.

“Rầm rầm rầm...”

Âm thanh lở tuyết mỗi lúc một lớn, vang vọng cả bầu trời, gần như chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, khiến người ta khó thể tưởng tượng.

“Là lở tuyết! Hồng Mai, mau chạy thôi!”

Tần Lâm tức giận hét lên một tiếng, nhanh chóng chạy về hướng thung lũng, chỉ dưới thung lũng mới là nơi trú ẩn an toàn duy nhất của bọn họ, nếu bỏ lỡ thì bọn họ căn bản không còn cơ hội sống sót, bởi vì bọn họ hiện giờ đang ở lưng chừng núi, muốn chạy xuống là điều gần như không có khả năng.

“Lở tuyết, đáng sợ quá, có lẽ còn đáng sợ hơn cả sóng thần”.

Lalisa lẩm bẩm, cũng nhanh chóng chạy xuống thung lũng với Nicholas James.

“Đưa tay cho tôi!”

Tần Lâm gầm nhẹ, nhưng bóng dáng của Tạ Hồng Mai cách bọn họ quá xa, Tạ Hồng Mai chạy về phía Tần Lâm, Tần Lâm vẫn luôn đợi cô ấy, dù thế nào thì bọn họ cũng là đồng đội, anh tuyệt đối không thể bỏ lại Tạ Hồng Mai.

Một nghìn mét!

Tám trăm mét!

Năm trăm mét!

Hai trăm mét!

Năm mươi mét!

Nhìn thấy lở tuyết đang cận kề, Tạ Hồng Mai chạy thẳng xuống thung lũng, ánh mắt Tần Lâm tràn đầy kinh hãi, nhanh chóng bắt lấy tay cô ấy.

Lúc này, lở tuyết đã ập đến, đôi mắt Tạ Hồng Mai tràn đầy tuyệt vọng.

Bão tuyết lan rộng, quét qua mọi nơi, lở tuyết cũng sắp ập đến.

Mà lúc này, mặc dù Tạ Hồng Mai đang chạy về phía thung lũng, nhưng đã muộn rồi, bởi vì lở tuyết đã ập đến trong chốc lát.

Tần Lâm cố gắng hết sức nhảy xuống, nắm chặt lấy tay Tạ Hồng Mai, một tay khác của anh đập mạnh cắm chặt vào bức tường băng, máu tươi chảy đầm đìa....

Rầm rầm rầm...

Lở tuyết vẫn tiếp diễn, qua hai phút, lớp tuyết tích tụ trêи núi mới lăn xuống chân núi. Bão tuyết lúc này cũng đã ngừng lại, khoảnh khắc ấy, cả trời đất như rơi vào một mảng âm u.

Không gian tĩnh lặng, bão tuyết cũng dừng, tuyết lăn xuống từ đỉnh núi, âm thanh vô cùng yên ắng.

Trong thũng lũng cũng bị bao phủ bởi tuyết, trong trận lở tuyết, không chỉ có tuyết mà còn có vô số khối băng cùng đất đá lăn xuống, vì thế mới mang một lực xung kϊƈɦ khổng lồ, tạo thành lở tuyết.

Lúc này, Tần Lâm đang trêo leo trêи vách đá, một tay bám chặt vào tảng đá, tay kia ôm chặt Tạ Hồng Mai, máu tươi nhỏ xuống mặt Tạ Hồng Mai, khiến cô ấy đột nhiên tỉnh lại, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.

Cô giờ mới ý thức được mình chưa chết, mà đang được Tần đại sư ôm chặt, niềm hi vọng sống sót cuối cùng, cả hai bọn họ đều sống sót.

“Tần đại sư, cậu...”

Nhìn thấy tay Tần Lâm đáng cắm sâu vào tường đá, máu chảy đầm đìa, cảnh tượng chấn động này khiến Tạ Hồng Mai vô cùng cảm động, Tần đại sư vì cứu cô mà suýt nữa đã mất mạng, rõ ràng anh ấy có thể chạy thoát.

Thế nhưng, giây phút cuối cùng vẫn không vứt bỏ cô, nếu anh tự mình rời đi, thì có lẽ trêи thế gian này sẽ không còn Tạ Hồng Mai nữa.

“Cận thận nhảy xuống dưới, đừng để rơi vào tuyết”.

Tần Lâm liếc nhìn Tạ Hồng Mai.

Tạ Hồng Mai gật đầu, ánh mắt nóng bỏng, nếu đã được sống, thì cô phải sống cho huy hoàng.

Tần đại sư đã dùng tính mạng để cứu cô, Tạ Hồng Mai cô càng nên trân trọng nó hơn.

Ở độ cao mười mấy mét, Tạ Hòng Mai nhảy xuống bãi đất trống dưới thung lũng, sức mạnh to lớn khiến xung quanh chấn động một lần nữa, vô số tuyết cũng rơi xuống, khiến Tạ Hồng Mai sợ hãi, sợ lở tuyết sẽ lại xảy ra, may mắn một lần không có nghĩ là lần nào cũng may mắn như vậy.

Tần Lâm cũng tung người nhạy xuống, thân hình nhẹ như chim én, rơi xuống bên cạnh Tạ Hồng Mai, nhìn đôi tay máu thịt lẫn lộn của Tần Lâm, Tạ Hồng Mai cảm thấy vô cùng đau lòng.

“Để tôi băng bó cho cậu”.

Trong lòng cô bây giờ cảm xúc lẫn lộn, nhanh chóng lấy khăn tay trong túi ra, băng bó cho Tần Lâm.

“Xin lỗi, Tần đại sư, đều do tôi hại cậu”.

Tạ Hồng Mai vẫn cảm thấy vô cùng hổn hẹn.

“Đừng nói những lời như vậy, chúng ta đều là đồng đội”.

Tần Lâm vỗ vai Tạ Hồng Mai, đôi mắt cô ấy đỏ hoe, nặng nề gật đầu.

“Đi qua đó xem trước đi”.

Tần Lâm nhìn rồi nói, địa hình nơi này đã bị trận lở tuyết thay đổi, nhưng cung điện băng Côn Luân vẫn ở trong thung lũng này.

Dưới thung lũng, một phần lớn nơi này bị tuyết vùi lấp, nhưng ít nhất ở những kẽ nứt vẫn còn có đường đi.

Tần Lâm và Tạ Hồng Mai cẩn thận bước lên, trận lở tuyết đã để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho bọn họ, bọn họ phải cẩn thận hơn.

“Không biết hai người Atlantis có còn sống không?”

Tạ Hồng Mai trầm giọng nói nhỏ.

“Hai kẻ đó... không biết có may mắn như chúng ta không nữa”.

Tần Lâm nhún vai, lạnh nhạt nói.

Đi khoảng nửa giờ đồng hồ, đồng tử Tần Lâm không khỏi co rút lại, anh nhìn thấy một cánh cổng vô cùng lớn dưới bức tường đá, cao khoảng mấy chục mét, tuy rằng hai bên không đối xứng cho lắm, nhưng chắc chắn là một cánh cổng hình vòm.

Dưới cánh cổng, anh nhìn thấy Lalisa và Nicholas James.

- ----------------------