Y Võ Song Toàn

Chương 1157: Dẫn đi xem thử




“Ơ...”

Sắc mặt Dương Quế Hoa tái nhợt, nhất thời ngẩn ra,

“Lúc nãy tôi chỉ khẩu xà tâm Phật thôi, cũng vì muốn tốt cho mọi người mà thôi, không phải sao? Cậu không thể chỉ nhìn vào mỗi điểm xấu của tôi thôi được, hơn nữa tôi còn là mẹ vợ của cậu kia mà, cậu không lo lắng cho tôi sao”.

Dương Quế Hoa hừ lạnh một tiếng, sau đó kéo tay Mộc Tâm Lan, bắt đầu giở trò.

“Đúng vậy anh rể, anh không thể như vậy được, chị em đã quen anh thì anh không thể để chị ấy chịu thiệt được”.

Mộc Tiểu Lộ cười nói, một tiếng anh rể hai tiếng anh rể, cũng không còn kêu Tần Lâm nữa.

Mộc Tâm Lan dở khóc dở cười, cô bị kẹt ở giữa nên cũng đành bất lực, không thể làm gì được cả.

“Được rồi, đi thôi”.

Tần Lâm cũng không thèm tính toán với bọn họ, dù gì anh cũng nể mặt Mộc Tâm Lan, nhưng Dương Quế Hoa và Mộc Tâm Lan lại một lần nữa trở mặt, hai mẹ con nhà này đúng là hãm có một không hai.

Tần Lâm lấy chìa khóa xe rồi lái chiếc Mercedes Benz G đi, còn Ngụy Cương và Vương Lập Bắc coi như xui tận mạng rồi.

“Lần này may mà có anh rể của con đấy, Tiểu Lộ, mau cảm ơn anh rể đi”.

Dương Quế Hoa giục con trai nói.

“Đúng vậy anh rể, may là nhờ có anh, sau này anh cứ dắt em theo nhé, chị hạnh phúc ghê đấy, tìm được người yêu mình như vậy”.

Mộc Tiểu Lộ ngồi ở ghế lái phụ rồi nói với vẻ hài lòng, có anh rể ngầu như thế này thì sau này muốn làm gì mà chẳng được?

“Hai người có thôi đi không”.

Mộc Tâm Lan trầm giọng nói, bọn họ quên mất vừa rồi đã chửi rủa người ta như thế nào à? Bây giờ lại còn không biết xấu hổ mà khoe khoang Tần Lâm, ngay cả Mộc Tâm Lan cũng cảm thấy mặt mình nóng bừng, mặt đúng là dày như tấm thớt.

“Tại sao lại thôi? Con rể mẹ lợi hại thì vui còn không kịp ý chứ, tại sao lại không cho mẹ nói. Có đúng không hả con rể”.

Dương Quế Hoa cười tươi như hoa, lần này bọn họ thực sự đã mở mang tầm mắt rồi, đặc biệt là Dương Quế Hoa lại có cảm tình với Tần Lâm hơn, mối quan hệ mẹ vợ con rể càng thêm tốt đẹp.

Sau khi đến bệnh viện để băng bó cho Mộc Tiểu Lộ xong, Tần Lâm liền đưa bọn họ về nhà, nhưng lúc này Dương Quế Hoa lại lén lút nghe điện thoại của ai đó.

“À đúng rồi Tiểu Lâm, ngày mai cậu có rảnh không? Cùng chúng tôi đi dạo ở Đàm Thủy Loan nhé”.

Dương Quế Hoa cười nói.

“Đi Đàm Thủy Loan làm gì? Ở đó có gì đâu mà dạo, Dương Quế Hoa! Mẹ lại muốn làm gì nữa”.

Mộc Tâm Lan trừng mắt nhìn Dương Quế Hoa.

“Nhà bác Hai của con ở khu Đàm Thủy Loan mà, để mẹ dẫn con qua đó xem thử”.

Dương Quế Hoa nói.

“Nhà bác Hai bọn họ ở tỉnh An Tây kia mà? Bọn họ chuyển đến tỉnh Hán Đông lúc nào thế?”

Mộc Tâm Lan kinh ngạc.

“Đó là chuyện năm trước rồi, Tết năm ngoái chẳng phải bọn họ không về quê sao, hai bác của con cứ muốn mẹ qua đó xem thử. Lần này quay về nhất định phải ghé mới được. Chúng ta đi chung nhé, dù sao cũng mấy năm không gặp rồi”.

Dương Quế Hoa nói.

“Chuyện này...”

Mộc Tâm Lan nhìn sang Tần Lâm.

“Không sao, vậy ngày mai chúng ta đi cũng được”.

Tần Lâm bèn nói, đã giúp người ta thì giúp cho trót, huống chi anh đã đồng ý với Mộc Tâm Lan rồi, cũng không thể bỏ cô lúc này được.

Mộc Tâm Lan mỉm cười với Tần Lâm với vẻ cảm kϊƈɦ, cũng có hơi nóng bỏng, nhưng hình như Tần Lâm không hề nhận ra điều đó, trong ánh mắt của Mộc Tâm Lan còn chứa cả tình cảm và sự ngưỡng mộ của cô.

Mộc Tâm Lan thầm nghĩ, nếu anh Tần là bạn trai của mình thì tốt biết mấy.

Chỉ tiếc là anh Tần chỉ giúp đỡ cô mà thôi, và cô luôn khắc ghi điều đó.

“Tốt lắm, nhiều năm như vậy mới được gặp lại anh cả, không biết anh ấy thế nào rồi”.

Mộc Tiểu Lộ vô cùng vui mừng, vừa nghe nói đến gia đình nhà bác Hai liền phấn chấn trở lại.

“Anh Tần, phiền anh quá, ngày mai lại phải đi cùng em đến Đàm Thủy Loan rồi”.

Mộc Tâm Lan nói với vẻ trìu mến.

Sáng sớm hôm sau, Tần Lâm đưa cả ba người nhà Mộc Tâm Lan đến Đàm Thủy Loan.

Đàm Thủy Loan là một khu mới gần tỉnh lỵ, vị trí địa lý rất tốt, xung quanh đã xây dựng rất nhiều công viên và trung tâm mua sắm, còn có không ít nhà học khu, nhiều người giàu ở tỉnh lỵ cũng thích mua nhà ở đây để dưỡng già, nuôi dạy trẻ nhỏ, mọi thứ ở đây đều rất tốt.

Dù gì thì đối với nhiều người, cải thiện môi trường sống là điều cần thiết, hơn nữa đây còn là vườn quốc gia hàng đầu cả nước, Đàm Thủy Loan một bên giáp núi một bên giáp sông, địa thế vô cùng tuyệt vời, phong cảnh lại đẹp, đúng là nơi đất lành chim đậu.

“Mấy năm nay bác Hai con kiếm được rất nhiều tiền, nhà ở Đàm Thủy Loan có giá tận mấy triệu, nghe nói không rẻ đâu. À đúng rồi Tiểu Lâm, cậu có nhà chưa? Ở đâu thế? Hôm nào dắt chúng tôi đi xem với”.

Dương Quế Hoa cười nói.

“Có, nhưng hơi xa thành phố một chút”.

Tần Lâm nói.

“Vậy thì không được, sau này Tâm Lan nhà chúng tôi ở với nhau thì cậu phải mua một căn ở Đàm Thủy Loan đấy, đây là nhà khu học, tiềm năng sẽ tăng giá trong tương lai là rất lớn, tôi nghe nói người thành phố thích mua nhà học khu lắm đấy”.

Dương Quế Hoa nói với vẻ tường tận.

Mặt Mộc Tâm Lan bỗng đỏ bừng.

“Mẹ đừng nói bậy nữa, không có cửa đâu”.

“Nói bậy cái gì? Nghe chưa hả Tần Lâm, nếu như cậu không mua nhà ở Đàm Thủy Loan thì đừng mơ cưới con gái tôi”.

Dương Quế Hoa kiên định nói.

“Được thôi”.

Tần Lâm mỉm cười gật đầu, Mộc Tâm Lan cảm thấy vô cùng xấu hổ, làm mẹ mà lại ăn nói bừa bãi, thật sự làm cô thấy rất khó chịu.

“Gia đình bác Hai nổi tiếng nhất thôn chúng ta, hơn nữa bác Hai cũng kiếm được rất nhiều tiền, nghe nói anh cả của con bây giờ cũng không tầm thường đâu”.

Mộc Tiểu Lộ nói với vẻ ngưỡng mộ.

“Chị à, chị nói xem sau này nếu em làm ăn ở đây thì sẽ thế nào? Em không muốn về đâu. Trêи rừng rú toàn là thú dữ, ở ngoài đây thì tốt biết bao. Chị nhìn thế giới muôn màu muôn sắc này đi, em không muốn về cái nơi rừng núi rách nát kia đâu”.

“Em đến đây thì làm được gì? Còn chưa tốt nghiệp cấp hai, ở đây nếu không có trình độ thì phải cực khổ nhường nào chứ, đi làm mấy công việc lao động tay chân thì chi bằng sống một cuộc sống thoải mái ở trêи núi cho xong, có gì ăn nấy”.

Mộc Tâm Lan cười khẩy.

“Mẹ không muốn nghe con nói nữa, làm người phải biết tiến lên phía trước, chẳng lẽ con còn không rõ ước mơ của em mình sao? Một ngày nào đó nó có thể có chỗ đứng ở thành phố này, sau đó cưới một cô vợ đẹp sinh một đứa con kháu khỉnh. Con nhỏ chết tiệt này, con có biết cái gì gọi là ý chí của đàn ông không hả?”

Dương Quế Hoa tỏ ra không vui.

“Đó là quá xa vời, không có học thức thì cho dù có ở đâu thì cũng chỉ lao động tay chân mà thôi, trừ khi có thể gặp may, nếu không thì còn khó hơn lên trời”.

Mộc Tâm Lan thờ ơ nói, không phải cô đang dội một gáo nước lạnh vào em mình, mà là cậu ta hoàn toàn không biết được mình đang ở đâu, theo cô thì Mộc Tiểu Lộ còn chưa cai sữa được nữa kia, làm sao mà có chỗ đứng ở thành phố được chứ?

“Em có thể đi theo anh rể, nếu em không được thì vẫn còn chị mà? Nếu như em theo anh rể thì sẽ được ăn ngon mặc đẹp rồi”.

Mộc Tiểu Lộ nói với vẻ tự hào.

“Em...”

Mộc Tâm Lan hoàn toàn cạn lời, thằng nhóc này đúng là ham ăn biếng làm, lại muốn ăn chực uống ké Tần Lâm.

“Cứ vậy đi, đợi sau này anh rể thành danh thì con cũng có thể áo gấm về làng được rồi. Lúc đó già trẻ lớn bé đều phải nể nang chúng ta, phải cho bọn xem thường chúng ta biết được ai là người giàu có nhất thôn”.

Dương Quế Hoa hừ lạnh nói.

“Đến rồi, phía trước là đến, đừng lái qua. Dừng lại, dừng lại!”

Dương Quế Hoa vội nói.

- ----------------------