Y Võ Song Toàn

Chương 1110: Nhân cách thứ hai




Tần Lâm lấy lùi làm tiến, hết sức cẩn thận đối mặt với sự công kϊƈɦ của Đồng Dao, người phụ nữ này không hề đơn giản chút nào, hơn nữa thực lực còn mạnh hơn lúc ở trong khách sạn, điều này càng khiến cho Tần Lâm không thể nào ngờ được.

Nhân cách thứ hai!

Tần Lâm nhíu mày, chắc tính cách Đồng Dao sẽ nghiêng về nhân cách này hơn, hơn nữa cô rất có thể là một sát thủ, tại sao cứ một mực đòi giết người chứ? Người ta không thù không oán với mình, tại sao lại luôn muốn làm như vậy?

Giết người là vì niềm vui, Tần Lâm không thể biết được, nhưng nếu anh đã nhận chữa trị cho bệnh nhân rồi thì chắc chắn sẽ không để cô làm xằng làm bậy.

Tần Lâm không thể ngờ chiêu nào của Đồng Dao cũng đều là chí mạng, không hề có tí gì là nương tay, hơn nữa còn vô cùng dứt khoát hung bạo, mục đích chỉ có một, đó là giết người!

Sau khi đấu hơn mười chiêu với Đồng Dao, Tần Lâm cũng không còn tâm trạng để kéo dài nữa, cứ bắt cô lại đã rồi nói tiếp.

Nhưng Tần Lâm phát hiện mục tiêu của cô vừa rồi hình như là người thanh niên kia, phi đao lập tức được phóng ra với tốc độ cực nhanh.

“Chết tiệt!”

Tần Lâm xoay người chụp lấy phi đao, trong chớp mắt, anh giơ hai chân đá trúng bụng dưới của Đồng Dao, sắc mặt Đồng Dao thay đổi rõ rệt, ánh mắt như thiêu đốt, sát khí đằng đằng.

“Muốn chết à!”

“Còn không mau cút đi!”

Tần Lâm quát lên với người thanh niên tay bị đứt lìa kia, anh ta hoảng loạn bỏ chạy về phía cuối hẻm, bấy giờ người phụ nữ này mới định thần lại, sau đó cũng bỏ chạy.

Đồng Dao vẫn không cam tâm, muốn truy sát tới cùng, nhưng Tần Lâm đã chặn cô lại, căn bản không để cho cô bất kỳ đường thoát nào.

Bịch bịch bịch...

Tần Lâm tung Bát cực quyền vô cùng mạnh mẽ, Đồng Dao căn bản không thể chịu nổi, anh đánh đến mức thông ba đường kinh mạch, thực lực của Tần Lâm đã khác xa so với trước đây, sức mạnh vô cùng to lớn, cuối cùng Đồng Dao cũng thua dưới tay anh, cô không ngừng lùi về sau, chân bước loạng choạng, căn bản không thể ra uy trước mặt Tần Lâm được nữa.

Cuối cùng Tần Lâm cũng tóm được Đồng Dao, anh đè mạnh áp chế cô.

Đồng Dao lạnh lùng nhìn Tần Lâm chằm chằm, nhưng không sao cử động được, ánh mắt xem nhẹ cái chết của cô càng khiến cho Tần Lâm thấy nghi ngờ, người phụ nữ này thật sự không phải Đồng Dao, hơn nữa cô giống như phát điên vậy, thậm chí còn hận anh thấu xương.

“Có ngon thì mày giết tao đi!”

Đồng Dao tức giận gào lên.

“Giết cô? Vậy thì dễ cho cô quá rồi nhỉ? Cô giết nhiều người như thế, chẳng lẽ muốn chết là xong à”.

Tần Lâm lạnh lùng nói.

“Liên quan gì đến anh”.

Đồng Dao nói.

“Phạm tội giết người, thiện ác hữu báo, cô không sợ mình gặp phải báo ứng à?”

Tần Lâm nhìn sang Đồng Dao.

“Anh không có tư cách phán quyết tôi”.

Giọng Đồng Dao lạnh như băng, cô phẫn nộ gầm lên.

“Cô đang như cá nằm trêи thớt, đạo lý như vậy cô còn chưa hiểu ư? Cô cảm thấy mình có thể thoát khỏi tay tôi à?”

Tần Lâm nói.

“Vậy thì anh giết tôi đi xem nào?”

Ánh mắt của Đồng Dao đột nhiên trở nên quỷ dị, cô cười âm hiểm nhìn Tần Lâm, trong ánh mắt lóe lên tia sắc bén như thiêu đốt.

Nụ cười này khiến cho Tần Lâm hơi giật mình, người phụ nữ này hệt như một con yêu quái vậy, luôn khiến cho người ta có một cảm giác vô cùng quỷ dị.

“Cô thật sự muốn chết sao?”

Tần Lâm nói với vẻ điềm tĩnh.

“Giết tôi đi, bố tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh đâu, ông ấy là bá chủ của tỉnh An Tây này đấy, nếu như anh dám ra tay với tôi thì kết cục của anh sẽ là con đường chết”.

Đồng Dao cười càng lúc càng tươi, cô thích thú nhìn Tần Lâm.

“Cô ung dung như vậy thì tôi sẽ không dám giết cô sao?”

Tần Lâm cũng cười phá lên.

“Anh có thể thử xem nào”.

Đồng Dao cách Tần Lâm rất gần, hơi thở vô cùng nhẹ, trong con hẻm tối tăm này lại khiến cho người ta cảm thấy hết sức mập mờ.

“Thử thì thử, con người tôi cũng chẳng tin mấy thứ tà ma gì đâu. Giết cô rồi thì Đồng Phương Châu có thể làm gì tôi đây?”

Tần Lâm nhíu mày, sau đó nắm chặt cổ tay Đồng Dao, sắc mặt anh chợt thay đổi.

“Quả nhiên có giở trò”.

Tần Lâm thoáng cười, Đồng Dao không hề có nhân cách thứ hai, mà trong cơ thể cô còn có một người khác.

Ngay lúc Tần Lâm nắm chặt cổ tay Đồng Dao mới phát hiện ra sự tồn tại của người đó, hơn nữa còn là một sự tồn tại vô cùng đáng sợ.

Oan hồn!

Ký sinh!

Chỉ có vào ban đêm thì cô ta mới xuất hiện, hơn nữa, oan hồn này và Đồng Dao phải có mối quan hệ gì đó không bình thường, nếu không thì cô ta sẽ không thể nào ký sinh lên cơ thể Đồng Dao được.

Ánh mắt của cô ta vô cùng quỷ dị, còn Đồng Dao cứ luôn gọi Đồng Phương Châu là ‘cha’, mà không phải là ‘bố’, người phụ nữ này chắc chắn không phải Đồng Dao!

Cô ta rốt cuộc là ai? Đối với Tần Lâm mà nói thì đây là một bí ẩn, vì cô ta đang ở đây nên Đồng Dao mới chém giết lung tung như thế.

Một cơ thể chứa hai linh hồn!

Từ trước đến giờ Tần Lâm chưa từng được nghe qua chuyện này, nếu như bị tà ma nhập thì nhất định sẽ áp chế được linh hồn, nhưng Đồng Dao ban ngày và Đồng Dao ban đêm hoàn toàn là hai người khác nhau.

Vậy nên Tần Lâm vẫn luôn cho rằng Đồng Dao có hai nhân cách, nhưng bây giờ anh mới cảm nhận được mạch đập khác so với lúc trước, Đồng Dao căn bản không có chỗ nào bất thường cả, đương nhiên đây hoàn toàn là một con người khác.

“Vậy anh mau đến đi? Giết tôi, xem xem anh có sống được đến ngày mai không”.

Đôi mắt ma mị của Đồng Dao nhìn về phía Tần Lâm.

“Được, vậy tôi sẽ tiễn cô về miền cực lạc đây!”

Ánh mắt Tần Lâm đanh lại, một tay cầm kim bạc, lập tức châm vào huyệt sinh tử của Đồng Dao.

“Aaaa...”

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, vang vọng trong con hẻm nhỏ, lúc này ánh mắt của Đồng Dao đã nới lỏng đi ít nhiều, nhưng cô ta đột nhiên nổi giận.

“Anh... anh rốt cuộc là ai?”

Trong mắt Đồng Dao ánh lên tia hoảng sợ, Tần Lâm đã khống chế được cô ta rồi, hơn nữa còn dùng kim bạc trực tiếp đâm vào để áp chế linh hồn cô ta.

Quỷ môn thập tam châm quả nhiên có tác dụng!

Khóe miệng Tần Lâm hơi nhếch lên, dù cho có dính bất kì vật tà ma gì ám lên người, chỉ cần tìm được huyệt đạo tương ứng, nhất định sẽ bách phát bách trúng.

Quỷ môn thập tam châm là chiêu thức chuyên về việc chống lại những thứ tà ma đó, đó là di sản không thể kế thừa của Quỷ Cốc Tử, nó làm cho ‘Đồng Dao’ cảm nhận được mùi vị của cái chết, cho nên cô ta mới cảm thấy sợ hãi tột độ.

“Tôi là ai không quan trọng, điều quan trọng là tôi có thể giết được cô”.

Tần Lâm nói một cách chắc cú.

“Mơ đi! Nếu giết tôi thì Đồng Dao sẽ không bỏ qua cho anh đâu”.

‘Đồng Dao’ tức giận quát lên.

“Cô ấy biết sự tồn tại của cô à?”

Tần Lâm ngây ra, xem ra Đồng Dao không chỉ biết về sự tồn tại của linh hồn này, mà còn có mối quan hệ mật thiết với nhau.

“Hừm, đương nhiên rồi, nếu như anh giết tôi thì cô ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu, thả tôi ra”.

‘Đồng Dao’ không ngừng giãy dụa.

“Mọi người đều phải nghe theo số mệnh của trời, vậy nên cô nhất định phải chết! Cho dù Đồng Dao không bỏ qua cho tôi thì bố cô ấy cũng sẽ cảm kϊƈɦ tôi mà thôi, cô sớm đã chết rồi, còn có một chút hồn phách mà còn muốn tác yêu tác quái sao? Cô nghĩ rằng mình ngông cuồng được bao lâu đây?”

Tần Lâm cảm thấy không đáng, cho dù là ai hay có quan hệ gì với Đồng Dao thì nhất định cũng phải trừ khử.

“Nếu giết tôi thì Đồng Dao cũng sẽ truy sát anh đến chân trời góc bể, tôi chính là mạng sống của Đồng Dao, giết tôi thì cô ấy cũng sẽ không sống được đâu, he he he, giết đi, có ngon thì giết tôi xem nào? Ha ha ha”.

‘Đồng Dao’ cười âm hiểm nói, tiếng cười vô cùng quỷ dị, khiến cho Tần Lâm cảm thấy không hề thoải mái chút nào.

“Nể mặt mà không chịu à, để xem tôi xử lý cái hồn phách này của cô như thế nào! Quỷ môn thập tam châm sẽ tiễn cô đi đầu thai”.

Tính tình nóng nảy của Tần Lâm đã bộc phát, dám uy hϊế͙p͙ anh sao? Ông đây kiếm cơm bằng gì cô còn không biết ư? Cho dù có là yêu ma quỷ quái nào thì tôi cũng sẽ xử sạch.

“Người chết hồn tan, đấy là luân thường đạo lý, diệt trừ cô là thay trời hành đạo, tôi tuyệt đối sẽ không nhân từ”.

Ánh mắt Tần Lâm lóe lên, kim bạc trong tay lập tức đâm vào cơ thể của Đồng Dao.

“Aaaa... Đừng....”

Tiếng thét thấu tận tim gan vang vọng bên tai Tần Lâm, nhưng Tần Lâm lại tỏ ra không hề hay biết, linh hồn này vô cùng kiêu ngạo, xem xem cô chạy đằng nào cho thoát?

“Tôi sai rồi, xin anh, làm ơn đừng giết tôi, aaaa...”