Y Võ Song Toàn

Chương 1102: Có qua có lại




“Tên kia, chút nữa, mày sẽ biết ai mới là lão đại thực sự ở đây, mày chắn chắn sẽ hối hận”.

A Hạo lạnh lùng nhìn Tần Lâm, cho mình một cơ hội, vậy không phải tự tìm cái chết thì là gì? Cho dù anh có mạnh mẽ hơn nữa thì một con hổ khỏe cũng không thắng nổi một đàn sói, Tần Lâm rêu rao với hắn trêи địa bàn hắn, hắn nhất định sẽ khiến Tần Lâm tan tác.

A Hạo lăn lộn ở thành phố Khánh Phong nhiều năm như vậy, hắn có ngày hôm nay hoàn toàn dựa vào đôi bàn tay sắt và tinh thần không sợ chết, mới có thể lên làm quản lý bộ phận lễ tân của khách sạn Hào Duyệt, lương tiền triệu mỗi năm, tốt hơn việc suốt ngày chém chém giết giết rất nhiều. Hơn nữa bản thân hắn ta những năm nay cũng đã tích lũy được nhiều mối quan hệ, ai chẳng nể mặt hắn ta ba phần chứ?

Khách sạn Hào Duyệt nhìn trúng điểm này của hắn, hắn là nhân vật số một số hai của khách sạn Hào Duyệt, ở thành phố Khánh Phong này cũng được coi là người giàu có nổi tiếng.

Nhiều năm tung hoành ngang dọc, có chuyện gì chưa gặp qua chứ? Lần này gặp phải tên quỷ vương liều mạng không biết sống chết, A Hào nhất định phải tiêu diệt, con mẹ nó, dám thách thức hắn ta ở đây, mày nghĩ anh đây lăn lộn nhiều năm như thế là vô ích à?

Những nhân viên bảo vệ xung quanh ai nấy đều run rẩy, nhanh chóng dọn dẹp chiến trường, trong sảnh lớn đầy máu, đây là trách nhiệm của bọn họ.

Không đến hai mươi phút sau, hàng chục xe ô tô nối tiếp nhau xuất hiện ở cổng khách sạn Hào Duyệt, trêи mỗi chiếc xe có ít nhất ba bốn người, thậm chí còn hơn thế nữa.

Tất cả bọn họ đều cầm kiếm súng, gậy gộc trong tay, khí thế hung hãn. Ba tên đứng đầu là anh em năm xưa của A Hạo, hiện giờ cũng đều là những người có máu mặt.

“A Hạo, tên nhóc cậu làm ăn kiểu gì vậy? Còn có kẻ dám động đến cậu trêи địa bàn của cậu sao?”

“Đúng thế, con mẹ nó, để tôi xem thử đứa nào dám động đến anh em của tôi, tôi sẽ chặt nó thành tám khúc”.

“A Hạo, đừng bảo với tôi là cậu bị tên ranh con này đánh nhé? Ha ha ha, không phải là thật đấy chứ?”

Ba lão đại nhìn nhau cười, ánh mắt dữ tợn, đằng đằng sát khí.

“Con mẹ nó, mấy người cứ cười đi, tay ông đây bị hắn ta đánh gãy rồi, hôm nay không chặt hắn thành tám khúc thì ông đây không tên là Trần Hạo”.

A Hạo hung ác nói.

“Tên nhóc kia, chính mày là người khiêu chiến anh Hạo hả? Nói đi, giờ mày muốn thế nào?”

Một tên tóc vàng xăm hình con báo chỉ vào Tần Lâm nói.

“Muốn chết thế nào, chết nằm hay chết đứng hả”.

Một tên tóc dài khác cười híp mắt nói.

“Mấy trăm anh em sau lưng tao đều đang nhằm vào chân tay mày đấy, con mẹ nó nếu không nói cho rõ ràng thì mày đừng hòng ra khỏi đây”.

Hơn trăm tên đàn em mặc đồ đen, đứng lúc nhúc trước sảnh khách sạn Hào Duyệt, tất cả đều đem theo vũ khí, cảnh tượng này, cũng chỉ Tần Lâm mới kiểm soát được, nếu đổi là người khác thì đã sợ đái ra quần rồi.

Nhưng A Hạo không ngờ, tên này sắc mặt không chút thay đổi, cũng không hề sợ hãi, ngược lại còn nhìn hắn với ánh mắt thích thú.

“Anh đợi tôi gọi điện thoại”.

Tần Lâm lấy điện thoại ra bấm số.

“Con mẹ mày còn muốn gọi điện thoại à?”

Tên tóc dài nắm chặt nắm đấm nhìn thấy thế thì hung hăng nói.

“Khoan đã, có qua có lại mới toại lòng nhau, Trần Hạo tôi cũng không phải là người không trọng đạo lý giang hồ. Để cho hắn ta gọi người đi, tôi cũng cho hắn ta một cơ hội, hôm nay cho dù Ngọc Hoàng đến, hắn cũng phải quỳ lạy nhận sai với tôi”.

A Hạo dùng ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Tần Lâm, hơn một trăm người đứng ở đó, ngay cả một con ruồi cũng không bay lọt, hiện giờ toàn bộ đại sảnh đã chật cứng người của hắn, muốn chạy ra khỏi đây cũng khó như lên trời!

“Alo, Tần đại sư, cậu đang ở đâu? Vẫn chưa đến à? Giờ tôi cử người đến đón cậu nhé”.

Đồng Phương Châu cẩn thận nói, ông ta đã hẹn thời gian với Tần đại sư rồi, đáng lý ra Tần đại sư không phải là người không đúng giờ chứ, nhưng sao giờ vẫn chưa đến vậy.

“Tôi ở sảnh lớn khách sạn, nhưng đang bị người ta bao vây, ông đến đây xem đi, hình như thành phố này không chào đón một người ngoài tỉnh như tôi thì phải”.

Trái tim Đồng Phương Châu đập thịch một tiếng, hỏng bét rồi!

Vậy mà có người dám động chạm đến Tần đại sư à? Mụ nội nó, trêи địa bàn của ông đây mà dám có người động đến Tần đại sư.

Đồng Phương Châu toát mồ hôi lạnh, chẳng may Tần đại sư có mệnh hệ gì, vậy ông ta đã phạm vào tội lớn à. Tần đại sư không phải là người bình thường, hơn nữa còn là người ông ta đặc biệt mời về để khám bệnh cho con gái. Lúc này rõ ràng Đồng Phương Châu đã không làm tròn trách nhiệm chủ nhà, vả lại ông ta còn là ông chủ tỉnh An Tây, nếu có sai sót gì thì Tống Phương Châu sẽ hoàn toàn mất hết thể diện.

“Tần đại sư, cậu đợi một lát, tôi lập tức tới ngay!”

Đồng Phương Châu không kịp nghĩ nhiều, vội vàng xuống lầu.

Tần đại sư bị người ta bao vây, chuyện này còn làm gì được nữa? Sắc mặt Đồng Phương Châu vô cùng khó coi, tứ đại Kim Cương bên cạnh cũng vô cùng thấp thỏm, đã rất nhiều năm rồi bọn họ chưa thấy sắc mặt của ông chủ khó coi như vậy.

“Ông chủ, có chuyện gì vậy ạ?”

Tứ đại Kim Cương không kìm được hỏi.

“Xuống tầng xem xét rồi nói, có người động chạm đến khách quý của tôi”.

Tứ đại Kim Cương hít một hơi thật sâu, ở thành phố Khánh Phong, ở tỉnh An Tây này lại có người dám ra tay với khách quý của ông chủ Đồng sao? Con mẹ nó tên đó không muốn sống nữa à?

Tứ đại Kim Cương theo sát sau Đồng Phương Châu, cả bốn người họ đều đã theo ông chủ Đồng nhiều năm, toàn là cao thủ lấy một địch 10, vả lại từ sau khi đi theo ông chủ Đồng, bọn họ còn điên cuồng hơn, khống chế toàn bộ thế giới ngầm của tỉnh An Tây.

Đồng Phương Châu vội vàng xông xuống dưới tầng, sợ rằng Tần đại sư có mệnh hệ gì sẽ là tội của ông ta.

“Tên kia, điện thoại cũng đã gọi rồi, thế nào? Có người đến cứu mày hay không? Ha ha ha, không phải để lại di thư cho người thân đấy chứ?”

“Đúng thế, ở cái thành phố Khánh Phong này, mày đắc tội với A Hạo mà muốn rời đi dễ dàng à, tao thấy mày uống nhầm thuốc rồi đó”.

“A Hạo, lúc nào ra tay?”

Ba tên lão đại đã nóng lòng muốn thử, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào. Bọn họ mang theo người đến chính là để đánh nhau, sao có thể trở về tay không được chứ?

“Ra tay, rút hết gân tay, gân chân của hắn ra cho tôi”.

A Hạo nheo mắt thành một đường, lạnh lùng nói.

“He he, lời của anh Hạo chính là thánh chỉ, bắt buộc phải tuân theo! Các anh em xông lên cho tôi!”

Ánh mắt tên tóc dài đứng đầu lóe lên tia lửa, tinh thần chiến đấu tăng cao, hai năm nay pháp luận An Huy ngày càng nghiêm ngặt, hơn nữa cũng không có sự việc gì lớn lao, hắn ta khá hoài niệm những ngày chém chém giết giết trước kia. Hôm nay A Hạo đã mở lời, hắn ta tất nhiên phải xông lên đầu tiên.

“Rắc rắc...”.

Chiếc mã tấu lẽ ra phải đáp xuống vai Tần Lâm bỗng chốc bị đá bay ra, nhưng tên tóc dài chết sững rồi, bởi vì hắn không ngờ bản thân lại bị đá trúng, còn chưa kịp hoàn hồn lại, chiếc mã tấu đang rớt xuống đất lại bị người khác bắt lấy.

Vung chiếc mã tấu lên, máu bắn tung tóe!

Một cánh tay của tên tóc dài lập tức bị chặt đứt.

Tất cả mọi người bỗng chốc sững sờ!

Cho dù hai tên lão đại khác hay đám đàn em phía sau, thậm chí A Hạo cũng đơ luôn, người này độc ác quá đi? Đeo kính râm, ra tay nhanh như chớp, vô cùng điên cuồng.

Không chút cảnh báo nào, trực tiếp chặt đứt một cánh tay.

“Chuyện này....”

Sắc mặt A Hạo tái mét lại, lúc giơ tay lên thì đột nhiên nhìn thấy tứ đại Kim Cương, đó là nhân vật truyền kỳ của tỉnh An Tây, năm đó hắn ta đi theo một trong bốn vị Kim Cương này lăn lộn mới có thành tựu ngày hôm nay.

“Khúc lão đại...”

Sắc mặt A Hạo trắng bệch khi thấy Khúc Bích Sinh, đó là lão đại năm xưa của hắn, hiện giờ là một trong tứ đại Kim Cương của Đồng Phương Châu.

Đồng Phương Châu...

A Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu, đồng tử co rụt lại, trong lòng nhất thời cảm thấy sợ hãy cùng tuyệt vọng, hắn ta nhìn thấy Đồng Phương Châu ở phía sau Khúc lão đại, đó cũng chính là ông trùm tỉnh An Tây, là nhân vật được tất cả mọi người kính trọng, là nhân vật một tay che trời – Đồng Phương Châu!