Y Võ Song Toàn

Chương 1101: Vứt nó ra ngoài




Nhìn tên này là biết hạng soàng rồi, trêи người chẳng có thứ gì đáng tiền, nhìn mặt mà bắt hình dong là kỹ năng thiết yếu của quản lý bộ phận lễ tân bọn họ, không phải là coi thường người khác nhưng Tần Lâm thực sự không có tư cách để cho hắn xem trọng.

"Xin lỗi? Xin lỗi chưa đủ, phải quỳ xuống xin lỗi, ɭϊếʍ sạch giày cho bạn gái tôi, nếu không thì không xong với tôi đâu!"

Huy thiếu gia tức giận gầm lên.

"Huy thiếu gia, anh nể mặt tôi một chút được không? Chúng ta là người quen mà, trong sảnh này mà ɭϊếʍ giày thì hơi mất thẩm mĩ, ha ha, cứ để anh ta quỳ xuống dập đầu nhận lỗi thôi, có được không?"

Quản lý bộ phận lễ tân cười nói.

"Được thôi, nể mặt cậu đấy, không thì chuyện này không xong với tôi đâu".

Huy thiếu gia vỗ vai quản lý bộ phận lễ tân rồi nói.

"Còn ngây ra đó làm gì? Tôi xin Huy thiếu gia hộ anh rồi đó, không cần ɭϊếʍ giày nữa, quỳ xuống dập đầu là xong, mau lên, đừng quên đền tiền giày cho người ta đấy, thưa cô, giày của cô bao nhiêu tiền?"

"Hai mươi tám nghìn! Chiều hôm qua tôi mới mua xong để đi buổi tiệc hôm nay, mà bây giờ hỏng rồi, tức chết mất".

Yến Hiểu Hoa chống nạnh nói.

"Vừa ra đến cửa đã gặp sao chổi, đúng là đen đủi mà".

"Nghe thấy chưa, hai mươi tám nghìn, đền tiền, dập đầu xin lỗi thì chuyện này coi như bỏ qua, nếu không Huy thiếu gia thật sự làm to chuyện này ra tôi cũng không giúp nổi anh đâu".

Quản lý bộ phận lễ tân chỉ vào Tần Lâm rồi nói.

"Anh đang nói chuyện với tôi à? Muốn đền, muốn dập đầu thì anh đi mà làm, chưa nghe thấy câu khách hàng là thượng đế sao? Tôi đến đây để tiêu tiền mà anh coi khách hàng là gì vậy? Coi thường người khác sao, anh làm trò gì vậy hả?"

Tần Lâm cười khẩy, nhìn thằng quản lý bộ phận lễ tân.

"Thấy chưa, thằng nhóc này khốn nạn thật, nể mặt mà còn không biết điều, đừng nói tôi không nể mặt anh, bây giờ người ta cũng chẳng coi mặt mũi của hai chúng ta ra gì rồi, A Hạo".

Huy thiếu gia cười rồi nói

"Mẹ kiếp! Thằng khốn, mày chui ra ở xó xỉnh nào mà dám ăn nói với anh Hạo mày như thế? Chán sống rồi phải không? Tao ở đây cũng phải bảy tám năm rồi, tao chỉ muốn dàn xếp ổn thỏa chuyện này cho mày thôi, vậy mà con mẹ mày lại thích chết đúng không? Bảo mày quỳ xuống mà mày lại định giỡn mặt với tao phải không? Hay đấy, thú vị thật đấy".

A Hạo cũng sôi máu, quan sát Tần Lâm, tên này chán sống rồi, dám làm loạn ở địa bàn của hắn, cả thành phố Khánh Phong này chắc chẳng có người thứ hai đâu.

"Qua đây".

A Hạo vẫy tay, bốn tên bảo vệ lực lưỡng nhanh chóng chạy tới.

"Vứt nó ra ngoài, đánh chết cho tao".

A Hạo điềm tĩnh nói.

Bốn tên bảo vệ cười thầm, lâu rồi bọn họ chưa thấy người nào dám gây sự ở khách sạn Hào Duyệt, mấy hôm nay cũng cảm thấy ngứa ngáy chân tay tự nhiên lại có người chạy đến cho giải tỏa.

"Ok, quản lý cứ yên tâm".

Bốn tên bảo vệ hớn hở, xông tới chỗ Tần Lâm, bọn họ đều là những cao thủ được lựa chọn kỹ lưỡng, đều là bộ đội giải ngũ nên ai cũng có thân thủ phi phàm.

Tần Lâm cười khẩy, ánh mắt run lên, tung ra những đòn đánh trả trúng bốn tên bảo vệ, bọn họ chưa kịp tấn công thì đã ngã nhào, đánh rắn phải đánh dập đầu, con người cũng thế, Tần Lâm đánh vào tử huyệt của bọn họ, mặc dù không mất mạng nhưng tạm thời sẽ không thể chiến đấu được, co giật dưới đất giống như lợn chết vậy.

"Mày…"

A Hạo không ngờ, Tần Lâm lại biết võ, bốn tên bảo vệ này đều là những cao thủ số một số hai, vậy mà lại bị hạ gục trong một nốt nhạc như vậy, thậm chí hắn còn không kịp nhìn rõ động tác của Tần Lâm.

Cao cường đến vậy sao?

"Mày muốn làm gì?"

A Hạo không ngờ Tần Lâm lại tiến lên phía trước, trong lòng hơi chột dạ, nắm chặt con dao trong tay vung loạn xạ.

"Mày không coi tao ra gì đúng không?"

Tần Lâm thuận thế cướp lấy con dao trong tay hắn, sau đó đâm vào bàn tay A Hạo, một tiếng kêu thất thanh vang vọng cả sảnh.

Nghe thấy tiếng thét chói tai của A Hạo, tất cả bảo vệ đều xông đến, hơn ba mươi người bao vây Tần Lâm.

Thấy cảnh này, Huy thiếu gia lùi về phía sau theo bản năng, tên này đúng là bất cần đời, nhưng dám gây sự ở khách sạn Hào Duyệt thì chắc chắn phải chết.

"Thằng khốn, mày có giỏi thì giết tao đi!"

A Hạo lăn lộn trêи giang hồ không biết bao nhiêu năm, bị thương vô số lần, còn có cảnh nào mà chưa từng thấy qua chứ, nếu không sao có thể làm quản lý bộ phận lễ tân của khách sạn Hào Duyệt chứ, đây là gương mặt đại diện của khách sạn Hào Duyệt đấy.

"Tôi chưa từng thấy yêu cầu nào kỳ lạ như vậy đấy".

Tần Lâm cười nhạt, rút con dao trêи tay A Hào ra.

"A…"

Cơn đau đớn khiến A Hạo suýt ngất xỉu, tên khốn này độc ác thật.

Yến Hiểu Hoa và Huy thiếu gia nhìn thấy cảnh này cũng nổi hết da ga, tên này thật tàn ác, giết người mà mặt không hề biến sắc.

"Mau đi thôi!"

Huy thiếu gia biết hôm nay chắc chắn có điều không lành nhưng hắn không ngờ lại bị cuốn vào đó, lập tức kéo tay Yến Hiểu Hoa chạy khỏi.

"Mày không chạy được đâu, dám làm loạn ở khách sạn Hào Duyệt này, tao không tin mày có thể sống sót rời khỏi đây".

A Hạo run lẩy bẩy nhưng vẫn không chịu khuất phục.

"Nhiều người như thế này mày định chạy đi đâu?"

"Còn ngây ra đó làm gì, lên đi!"

A Hạo tức giận gầm lên, ba mươi tên bảo vệ cùng xông lên, Tần Lâm nắm chặt con dao trong tay, vung lên dứt khoát như chỗ không người, hơn ba mươi tên bảo vệ giống như biển người đông nghịt bao vây đường đi của Tần Lâm, nhưng không ngờ Tần Lâm lại lợn hại như vậy, hơn ba mươi người bị đánh cho không còn mảnh giáp, tất cả đều bị dao găm làm trọng thương, ngã gục xuống đất.

Rất nhiều khách hàng và nhân viên đều hoang mang, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng khủng khϊế͙p͙ như thế này, hơn ba mươi người đều đổ máu.

A Hạo cũng há hốc mồm, không ngừng lùi về phía sau, lạnh lùng nhìn Tần Lâm, vô cùng lo lắng.

"Rốt cuộc mày là ai? Mày muốn làm gì?".

||||| Truyện đề cử: Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu |||||

A Hạo ngã bịch xuống đất, ôm lấy bàn tày vẫn đang rỉ máu, trông vô cùng thảm hại.

"Tôi mới là người hỏi anh câu đấy mới đúng, anh muốn làm gì? Đây là cách anh đối xử với khách hàng à?"

Tần Lâm lạnh lùng liếc nhìn, ở đây không có ai dám nhìn thẳng vào mắt anh cả.

"Thằng khốn, hôm nay tao A Hạo nhận thua, nhưng mày đừng để tao gặp mày ở thành phố Khánh Phong này lần nữa, nếu không ông trời cũng không cứu nổi mày đâu".

Môi A Hạo bầm tím, sắc mặt xanh ngắt.

"Được rồi, vậy hôm nay tôi sẽ ở đây chờ anh, con người tôi thích làm việc dứt khoát, không thích dây dưa, tôi cũng mới đến đây thôi, nếu chuyện đã đến nước này thì tôi sẽ chơi với anh đến cùng".

Tần Lâm cũng không vội, đây là địa bàn của Đồng Phương Châu, lát nữa để ông ấy đến xử lý vụ này, vừa đến tỉnh An Tây đã bị người ta gây sự, Đồng Phương Châu sẽ thấy có lỗi lắm đây.

"Được lắm, mày cứ đợi đó cho tao, để xem mày có bản lĩnh đến đâu".

A Hạo đỡ lấy tay mình, sắc mặt u ám, rút điện thoại ra gọi liền lúc ba cuộc điện thoại, vô cùng tức giận, hận không thể ăn tươi nuốt sống, lột da băm thây Tần Lâm.

"Alo, lão Bối, mau qua đây một chuyến đi, mang theo nhiều người nhé, đúng vậy! Có kẻ dám gây sự ở khách sạn Hào Duyệt chỗ tao".

"Đừng có lề mề đấy, đến muộn là không được nhìn thấy tao nữa đâu".

"Khốn kiếp! Cho dù bây giờ mày có đang trong bụng mẹ cũng mau phi đến đây cho tao".

Gọi xong điện thoại, ánh mắt A Hạo càng ngày càng âm u, tay bị đâm một nhát, món nợ này không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được!

Bây giờ không chỉ là ân oán giữa Huy thiếu gia và Tần Lâm nữa rồi, mà còn là danh tiếng của hắn ở khách sạn Hào Duyệt này, còn vết thương của hắn cũng không cho phép hắn khuất phục.

Trận này, hắn phải cho người thành phố Khánh Phong biết, A Hạo hắn vẫn là kẻ mạnh nhất mười con phố năm đó.