Y Võ Song Toàn

Chương 1011: Điện thoại của Tần Lâm




Trương Thiên Trạch không nói được gì, lúc này chỉ biết trốn ở đằng sau, cảnh vừa nãy khiến anh ta sợ ngẩn người rồi, may mà Tần Lâm một mình thay đổi cục diện, mới ngăn chặn được thảm kịch xảy ra.

Tần Lâm nói.

"Mọi người thu dọn đi, bầy sói đã bị giết sạch rồi, có thể an tâm nghỉ ngơi được rồi".

Lúc này mấy cậu trai mới lấy lại dũng khí, bắt đầu dọn dọn đống xác sói, mấy cô gái thì nơm nớp lo sợ sắp xếp lều, chuẩn bị hạ trại, mặc dù lúc này cảnh tượng xung quanh trông vô cùng kinh khủng, nhưng trễ thế này rồi, không thể tìm chỗ khác để hạ trại nữa.

Tống Song Nhi đáng thương nói.

"Anh Tiểu Lâm, em sợ, lều của anh chắc đủ lớn nhỉ? Hôm nay em ngủ chung lều với anh nhé".

Lâm Nguyệt Dao lạnh lùng nói.

"Tối hôm nay tớ ngủ cùng anh Tiểu Lâm, tớ mang lều đôi".

Tống Song Nhi lắc tay Lâm Nguyệt Dao làm nũng.

"Thôi cậu nhường tớ đi, cho tớ ngủ cạnh anh Tiểu Lâm, tớ sợ lắm".

"Không được, tớ cũng sợ".

Lâm Nguyệt Dao nghiêm túc nói, cậu sợ tớ không sợ chắc? Cậu muốn ngủ cùng anh Tiểu Lâm, tớ lại không muốn ngủ cùng anh Tiểu Lâm chắc?

Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt Dao không nhịn được mà đỏ mặt, vốn định ở cùng Tần đại sư, không ngờ lại ngủ cùng với anh họ, có điều trong lều có rèm, nếu không thì ngại chết mất.

Sắc mặt Tống Song Nhi thay đổi, hung ác lườm Lâm Nguyệt Dao, trong lòng nghĩ, sao cậu không biết điều vậy? Anh họ cậu thích tớ, cậu không thấy sao? Tớ với anh họ cậu tình chàng ý thϊế͙p͙, sao cậu cứ muốn chia rẽ bọn tớ vậy?

Tần Lâm không nói gì, Lâm Nguyệt Dao vẫn lạnh lùng, Tống Song Nhi biết mình không thể một phen củi khô bén lửa với Tần Lâm rồi. Cơ hội tốt thế này mà bị vuột mất, thực sự không đáng, nếu như có thể ra tay trước để chiếm lợi thế, gạo nấu thành cơm thì Tần Lâm đâu thể thoát khỏi được lòng bàn tay cô ta.

Không chỉ Lâm Nguyệt Dao và Tống Song Nhi, lúc này dường như tất cả các cô gái đều xúm lại bên Tần Lâm, vây quanh anh, mười mấy cô gái đều dựng lều mình quanh Tần Lâm, bao bọc lấy anh. Mọi người đều ngưỡng mộ không thôi, nhưng cũng hết cách, đây là thực lực của người ta! Nếu như bọn họ có thực lực để tiêu diệt đàn sói, nhất định cũng được đám con gái vây lại, đây rõ ràng là tề nhân chi phúc*!

* Tề nhân chi phúc: là hưởng phước một chồng lắm vợ

Dù sao ở gần Tần Lâm cũng an toàn hơn một chút.

Đây là điều mà các cô gái đều nghĩ đến, ai cũng muốn được anh chàng mạnh mẽ bảo vệ, muốn ở bên Tần Lâm, nhưng dù sao Tần Lâm chỉ có một, làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, mấy cô gái này hầu như đều độc thân, ai mà chẳng muốn trở thành người yêu của Tần Lâm? Nhưng bọn họ cũng tự biết, Tống Song Nhi ưu tú hơn bọn họ mà Tần Lâm còn chưa chắc đã thích, bây giờ bọn họ cuối cùng cũng biết năng lực của Tần Lâm rồi, người đàn ông lợi hại như vậy, có người phụ nữ nào không thèm chứ?

Tống Song Nhi mặt mày âm trầm, tức giận rời khỏi chỗ này, xoay người dựng trại, mấy cậu con trai chủ động giúp đỡ cô ta, căn bản không khiến cô ta phải động tay, gan của Tống Song Nhi vô cùng to, đi đến bên đống lửa, nhìn thấy một chiếc điện thoại.

Tống Song Nhi cầm lên nhìn, hóa ra là của Tần Lâm?

Tống Song Nhi nhạy bén, vội vàng thêm số của Tần Lâm.

Nhưng trong vô tình, Tống Song Nhi nhìn thấy Tần Lâm nói chuyện với Lâm Nguyệt Dao.

"Tần đại sư? Chẳng nhẽ Tần Lâm là Tần đại sư? Còn mập mờ với Lâm Nguyệt Dao?”

"Anh hay lắm Tần Lâm, dám chơi cả Lâm Nguyệt Dao? Anh không biết xấu hổ hả, cô ấy là em họ anh đấy".

Tống Song Nhi híp mắt, nở nụ cười sâu xa.

Tần Lâm mạo danh Tần đại sư, nhắn tin qua lại với Lâm Nguyệt Dao, đây là điểm yếu của anh, Tần Lâm là quân tử, trong lòng Tống Song Nhi vừa yêu vừa hận anh.

Yêu anh trẻ tuổi nhiều tiền, cơ thể cường tráng, hận anh hoa tâm, còn chẳng bỏ qua cho em họ mình, anh nghĩ anh họ Tần thì anh là Tần đại sư chắc?"

"Tra nam! Đồ tra nam đáng ghét".

Tống Song Nhi không ngừng thở phì phò.

Có câu này hay lắm, trai không hư gái không thích, Tống Song Nhi biết Tần Lâm là tra nam, còn muốn ở bên Tần Lâm, bởi vì cô ta muốn câu được con rùa vàng này, cô ta muốn trở thành thiếu phu nhân nhà giàu, cô ta muốn làm người của tầng lớp trêи, vậy nên cô ta nhất định phải ở bên Tần Lâm, cho dù Tần Lâm có là tra nam đi chăng nữa cũng không sao cả, chỉ cần anh có tiền là được.

Người có tiền đều là tra nam hết, hơn nữa Tần Lâm có nhiều bí mật như vậy, lừa cả em họ mình, nhưng cân nhắc thiệt hơn, Tống Song Nhi vẫn kiên quyết lựa chọn Tần Lâm, lãng tử quay đầu quý hơn vàng, cô ta tin Tần Lâm chỉ là nhất thời yêu thích thôi, đợi đến khi cô ta có được anh, nhất định sẽ không cho anh có cơ hội làm vậy.

"Trước tiên không được nói với anh ấy, đợi ngày mai thổ lộ với anh sau, nếu như anh không đồng ý, mình liền dùng cái này uy hϊế͙p͙. Xem xem anh ấy có vào khuôn khổ hay không?"

Tống Song Nhi cầm lấy điện thoại của Tần Lâm, chụp ảnh lại làm chứng cứ, lần này cô ta thắng chắc rồi.

Đêm khuya vắng người, dựng xong lều bạt, Tần Lâm và Lâm Nguyệt Dao vào trong lều nghỉ ngươi, có điều lúc này, Lâm Nguyệt Dao đột nhiên giật mạnh tấm rèm trong lều, tấm rèm bị cô ấy kéo đứt, hai người bốn mắt nhìn nhau, Lâm Nguyệt Dao mặc áo ngủ hình mèo, trông vô cùng dễ thương, cơ thể vô cùng nóng bỏng, quan trọng nhất là bên trong trống không, Tần Lâm bất giác nhìn thấy Lâm Nguyệt Dao không mặc nội y.

"Á...."

Lâm Nguyệt Dao kinh ngạc hét lên, mặt đầy vẻ ngượng ngùng.

"Rèm hỏng rồi".

Lâm Nguyệt Dao hoảng loạn, vội vàng sửa rèm, nhưng tấm rèm giữa hai người sao có thể sửa được, sửa mãi, Lâm Nguyệt Dao toát hết mồ hôi, lồng ngực phập phồng, Tần Lâm nhìn thấy mà hết hồn, cảnh Lâm Nguyệt Dao mặc đồ ngủ khiến anh vô cùng sốt ruột, bầu không khí trong lều cũng càng ngày càng ngượng ngùng hơn.

"Không sửa được thì thôi, đừng sửa nữa, mệt cả ngày rồi, ngủ sớm đi".

Tần Lâm cởi áo khoác ra, lộ ra cơ bắp rắn chắc, mặc dù trông không to, nhưng cơ thể của Tần Lâm vẫn khiến người ta muốn bùng nổ, đặc biệt là khi liên tưởng đến cảnh lúc nãy Tần Lâm đánh bại bầy sói, bờ vai vững chãi hữu lực, bóng lưng oai hùng, khiến Lâm Nguyệt Dao tim đập thình thịch.

"Á...". Truyện Thám Hiểm

Lâm Nguyệt Dao biết mình không sửa được, nên không sửa nữa, nằm xuống, đắp chăn, mặc dù là anh họ mình nhưng dù sao cũng là nam nữ trẻ tuổi, ở cùng một lều khiến Lâm Nguyệt Dao vô cùng sốt ruột.

Nếu như người bên cạnh là Tần đại sư thì tốt biết bao.

Nghĩ một lúc, đột nhiên lều bên cạnh truyền ra âm thanh khiến Lâm Nguyệt Dao mặt đỏ tai hồng.

“Anh Tiểu Vũ, anh nhanh lên, nhanh lên chút!"

"Hết sức rồi, không chịu dược nữa, mệt quá".

"Mới được mấy phút đã không được? Vớ vẩn".

Không khí trong lều trở nên vô cùng kỳ quái, Lâm Nguyệt Dao cảm giác mặt mình muốn bùng cháy, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.

"Cái búa này khó dùng quá, đinh không lọt vào, chất lượng của cái lều này kém quá".

"Mẹ kiếp..."

Lâm Nguyệt Dao cảm thấy bực mình, đúng là cô nghĩ nhiều rồi...