Y Võ Song Toàn

Chương 1007: Dựa vào tiền mà thân thiện




“Đúng vậy, vẫn là học trưởng của chúng ta phóng khoáng, còn người như anh ta vừa nhìn là biết kiểu tham sống sợ chết rồi, tính tình lại quái gở lầm lì”.

“Đừng hẹp hòi nữa, mau đến đây đi, đợi lát nữa sẽ chẳng còn canh để mà uống đâu đấy”.

“Thừa nhận người khác giỏi hơn mình khó lắm à? Ha ha ha, đúng là người trẻ tuổi ngày nay”.

Cả đám người cùng châm chọc Tần Lâm, tính cách ngang bướng của anh khiến cho bọn họ thấy được không biết gì lại còn giả vờ, duy chỉ có Tống Song Nhi là ‘không rời bỏ’ anh mà thôi, bởi vì cô ta biết Tần Lâm là một phú nhị đại, cái đám gà này, đợi đến lúc cô ta được gả vào nhà giàu rồi thì các người sẽ phải ghen tị đến chết mất.

“Tiểu Lâm, bát của anh này”.

Tống Song Nhi ở cạnh Tần Lâm cười nói.

“Không cần đâu, tôi không thích uống canh”.

Tần Lâm lắc đầu.

“Lại còn giả vờ dè dặt, loại người này hay thật đấy, Tống Song Nhi, vậy mà cậu lại thích anh ta à?”

“Đàn anh hơn anh ta rất nhiều đấy, nếu như tớ là cậu Tống Song Nhi ấy, chắc chắn tớ đã chọn đàn anh rồi, còn anh ta lại là một tên ích kỷ, có gì không phục chứ, người ta giỏi hơn anh kia mà”.

Tống Song Nhi giả câm điếc, đám người tầm thường này làm sao biết được Tần Lâm lợi hại cỡ nào chứ?

Tần Lâm là phú nhị đại hàng thật giá thật, anh có thể chi cả trăm triệu tặng quà cho bạn học kia mà? Đây gọi là dựa vào tiền mà thân thiện!

“Chúng tôi còn lâu mới thèm để ý đến anh ta, đàn anh này, anh nói xem, làm sao anh có thể đấu với sói được thế, để cho chúng tôi mở mang tầm mắt”.

“Đúng vậy, tôi còn chưa được nhìn thấy sói thật bao giờ, anh mau nói đi”.

“Vừa hay mọi người cũng không có chuyện gì để làm, anh mau kể chuyện anh dũng của mình đi”.

Đám đông ngồi quanh đống lửa trại, nhìn Trương Thiên Trạch đầy mong đợi.

Trương Thiên Trạch ngồi bên đống lửa, mặt đỏ bừng, anh ta đã trở thành đại anh hùng trong suy nghĩ của mọi người, có thể đối đầu với sói thì đích thị là một dũng sĩ, hơn nữa khi thấy Trương Thiên Trạch nâng cục đá lớn, lúc đó con sói đã nhìn thấy nên mới bị dọa chạy đi như vậy.

“Vậy thì.. kể”.

Trương Thiên Trạch cười nói.

“Tôi thật sự rất muốn kể, nếu như để ai đó nghe được thì lại còn nghĩ tôi đang khoe khoang đấy”.

“Không sao đâu, anh cứ nói đi, đừng quan tâm đến ánh mắt của người khác, anh ở trong mắt chúng tôi là giỏi nhất”.

“Đúng thế, đó là do một số người nào đó không có bản lĩnh, chỉ là đang đố kị người khác mà thôi”.

“Nhanh đi nào, tôi háo hức lắm rồi”.

Dưới sự nhiệt tình của mọi người, cuối cùng Trương Thiên Trạch vẫn không thể chối từ nổi, chỉ đành hắng giọng nói: “Con sói hoang này hoàn toàn khác xa so với những con sói trong sở thú, nó rất to lớn và hung dữ. Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp một con sói lớn như thế, lúc đó tôi thầm nghĩ nhất định mình sẽ xử nó để làm bữa tối cho mọi người. Tôi dùng xẻng quơ ngang, không nói lời nào lập tức xông đến, bước chân nhanh như sấm, hung hăng đập mạnh xuống”.

“Trời đã muộn nên phải nhanh, tốc độ của con sói cũng không hề chậm, cũng coi như là ngang tầm với tôi, phát đầu tiên không trúng nhưng tôi lập tức nằm lăn ra ngoài, lúc này nó vẫn chưa chịu buông tha cho tôi, tôi muốn biến nó trở thành bữa tối thì sao? Nhưng tôi nghĩ rằng mình không thể chùn bước được, con sói hoang này có gì đáng sợ đâu chứ? Một quyền của tôi nếu như giáng xuống thì chắc chắn nó sẽ không chịu nổi đâu. Vì vậy tôi mới bắt đầu một cuộc chiến sống còn với nó”.

“Con sói đó hoàn toàn không phải là đối thủ của tôi, nhìn thấy sắp thành công rồi, tôi dùng xẻng giáng xuống một cú đấm nặng nề, nhưng lúc này lại xuất hiện thêm một con sói nữa, lập tức ngăn tôi lại, tôi đã không hề vui chút nào”.

Trương Thiên Trạch tỏ ra nghiêm túc, sau đó cố ý trầm giọng nói.

"Đoán xem nào? Tôi dùng xẻng đánh nó, con sói hoang đã bị tôi đánh cho tơi tả. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, hai bọn chúng ở đây rồi, tôi cũng không sợ, không thể đánh chết chúng được. Nhưng tôi đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, một con sói là quá đủ để tôi đối phó với nó, còn hai con thì tôi chỉ đành cố gắng hết sức mà thôi. Hai con sói này khi kết hợp với nhau sẽ tạo thành một cặp, lại vô cùng hung dữ, hết sức đáng sợ. Nhưng tôi vẫn không hề nao núng, mà vẫn một mực nghĩ rằng sẽ có thể cho mọi người thử cảm giác thịt sói là như thế nào”.

“Sau một hồi giao tranh thì cuối cùng tôi cũng phải bỏ cuộc, hai bên giằng co khá lâu, mặc dù đang ở trêи đỉnh núi, nhưng lấy một chọi hai thi cũng không dễ đến vậy, hơn nữa khi nhìn hai con sói, tôi vẫn cảm thấy khá hụt hẫng, cứ trơ mắt nhìn miếng thịt béo mất đi cũng tức thật đấy. Hai bọn chúng cũng biết tôi lợi hại, sau cùng lại vừa đánh vừa lui, quay đầu bỏ chạy. Có câu không nên đuổi theo địch, hơn nữa đây cũng là địa bàn của chúng, vậy nên tôi mới tha cho chúng, không phải bây giờ tôi đã đem hai con chim trĩ này về rồi sao?”

Trương Thiên Trạch nói đến sùi bọt mép, nói cái gì cũng đầy cảm xúc, Tần Lâm bèn bật cười, tên này mà không đi tấu nói thì thật đáng tiếc quá, bài diễn thuyết này cũng đạt đến trình độ sách giáo khoa được rồi đấy, quan trọng là anh ta còn chưa được nhìn thấy sói thật. Ngầu thật đấy, Tần Lâm cũng không nhịn được mà giơ ngón cái khen anh ta.

“Lợi hại, không hổ danh là đàn anh, chuyện này thật đúng là hiếm có mà, nếu như là tôi thì chắc đã sớm bỏ chạy rồi, làm gì có đủ dũng khí mà đấu chứ”.

“Đúng đó, sói hoang thì chính là sói hoang, nếu không phải đàn anh dũng mãnh như vậy thì cậu nghĩ chúng ta sx được sao? Chắc chắn bị ăn ngay từ đầu luôn rồi”.

“Nghe nhũng gì đàn anh nói thật khiến cho nhiệt huyết dâng trào”.

Mọi người đều thích thú lắng nghe, Lâm Nguyệt Dao và Tống Song Nhi cũng không ngoại lệ, dù sao thì cũng không có nhiều cơ hội sinh tồn trong tự nhiên, hơn nữa Trương Thiên Trạch lại còn chiến đấu với sói hoang, nghe thấy thì vô cùng nhiệt huyết, sau đó còn mang về hai con chim trĩ, đây đã là chuyện vô cùng ngầu rồi, có thể sống sót khỏi miệng của một con sói hoang thì đã là chuyện mà người bình thường không thể làm được rồi, chỉ có thể nói rằng Trương Thiên Trạch vô cùng lợi hại, anh dũng can đảm.

“Đi theo đàn anh quả thật rất an toàn, hi hi hi!”

“Anh kể tiếp đi, cuối cùng thì con sói hoang đó như thế nào?”

“Thật đáng tiếc, nếu có thể lấy được thịt sói thì tốt biết bao”.

Bây giờ Trương Thiên Trạch dường như đã trở thành anh hùng trong mắt của mọi người, tùy tiện đem hai con chim trĩ đến càng khiến cho câu chuyện Trương Thiên Trạch đối đầu với sói thêm phần thuyết phục hơn.

“Húuuuu”.

“Ai? Nửa đêm nửa hôm lại đi dọa người vậy?”

“Đúng thế, tôi đang nghe đàn anh kể chuyện đấy, đừng có phá”.

“Ai đấy, có muốn ngủ ngon không đây”.

Tiếng sói rú khiến ai nấy đều ớn lạnh, ngay lúc đang nghe kể chuyện chó sói sao lại có người giả giọng kêu như vậy chứ.

“Húuuuu”.

“Húuuuu”. Truyện Đông Phương

Lại một lần nữa tiếng sói tru vang lên, lúc này sắc mặt mọi người mới thay đổi.

“Rốt cuộc là ai, đừng giỡn nữa”.

“Hình như là tiếng sói thật...”

“Không phải chứ? Núi Võ Miếu thật sự có sói sao? Trước giờ tôi chưa từng nghe qua”.

“Không thể nào! Chắc chúng ta không xui đến vậy chứ, cắm trại ở đây còn đụng phải sói sao? Mọi người đừng có nói mấy chuyện như vậy ở đây nữa”.

“Húuuuu”.

“Húuuuu”.

Ngay sau đó là tiếng sói liên hồi khiến cho ai nấy đều kinh hãi, tiếng sói này không phải đùa mà là thật.

Sói, chúng thật sự đến ư?