Tiếp sau đó, Hoắc Viễn Phàm cũng không có lên tiếng nữa, cũng không có động tác gì quá đáng.
Sau khi cùng hắn dọc theo sân tập mà đi được hai vòng, Tiêu Xán thể lực không đủ mà tựa vào một cây đại thụ ở bên cạnh nghỉ ngơi, từ sau khi tỉnh lại, cô liên tục không có nghỉ ngơi thật tốt, thân thể thật ra là vô cùng yếu.
"Tôi đã đáp ứng yêu cầu của ngươi, bây giờ có thể dẫn tôi đi gặp tiểu Dực không?" Sau khi thở bình thường lại, bực mình mà truy vấn.
Hoắc Viễn Phàm đôi mắt thâm thúy, "Đi thôi."
Trên đường đi hai người đều rất lặng im, lúc đến nơi, Tiêu Xán mới biết được Hoắc Viễn Phàm đem tiểu Dực giấu trong một căn hộ xa hoa, lúc bọn họ đến, tiểu Dực một mình nằm lỳ ở trên giường, ngủ thiếp đi rồi, trong lồng còn ôm một con Doraemon.
"Nó đã hạ sốt chưa?" Tiêu Xán nín thở đi qua, nhẹ nhàng mà ngồi ở bên người tiểu Dực, tướng ngủ của nó điềm tĩnh, nhìn có vẻ rất bình thản, cái miệng nhỏ nhắn có lúc không ngừng lúc nhúc, động tác của một bé sơ sinh đang uống sữa.
Nghĩ đến bản thân ngay cả sữa mẹ của một ngày cũng chưa cho nó uống qua, thậm chí ngay cả một bữa sữa bột cũng chưa pha qua cho nó, liền cả lòng khó chịu.
"Hạ sốt rồi, cơm tối đã ăn một chén cháo, anh nói với nó là anh đi ra ngoài đón em về nhà, nó liền ngoan ngoãn một mình đi ngủ rồi."
Tiểu Dực ngủ được ngon như vậy, Tiêu Xán nhịn không nổi mà sáp đến hôn nó một cái, sau đó liền nghiêng người nằm ở trước mặt nó vô cùng yêu thương mà nhìn chằm chằm nó, không biết là quá mệt, hay là làm sao rồi, bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi rồi.
Một giấc này, ngủ được rất say rất êm, trong mộng không có cái gì, mãi cho đến trời sáng.
Nhập nhèm mà mở mắt lên, đầu tiên đập vào mi mắt chính là khuôn mặt đáng yêu tuấn tú của tiểu Dực, "Tiểu Dực... " Cô ngại ngùng mà bò dậy.
Sự mát mẻ ở ngực, làm cho cô theo bản năng mà cúi đầu nhìn xem, sắc mặt lập tức cứng đờ, cô lại mặc một áo sơmi nam, quần áo ở trên người không cánh mà bay.
"Bố giúp mẹ thay đấy." Tiểu Dực giải thích.
Tiêu Xán mặt đỏ ửng lên, "Hắn ở đâu?" Cô quậy tóc, chịu đựng không ở trước mặt của tiểu Dực mà lên cơn.
Tiểu dực chỉ chỉ bên ngoài, "Bố đang làm bữa sáng."
Tiêu Xán nhìn kỹ một chút thằng nhóc đã khôi phục tinh thần, "Bệnh của con đã khỏe chưa?"
Tiểu Dực gật đầu, mắc cỡ mà cười cười, "Con chỉ là có chút không thích nghi được với môi trường á..., " Dừng lại một hồi, làm nũng mà níu lấy cánh tay của Tiêu Xán, "Mami, mẹ ở lại cùng với tiểu Dực đi, bằng không tiểu Dực còn sẽ không thích nghi với môi trường nữa đấy."
Ngực của Tiêu Xán cảm thấy đắng chát, suy nghĩ nửa ngày, như hạ quyết định mà gật đầu, "Được, mẹ ở lại cùng với tiểu Dực."
"Yeah ——" Tiểu Dực vui mừng mà ở trên giường lớn vừa nhảy vừa khiêu, nó đã ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhẹ nhàng khoan khoái, nhìn thấy bộ dàng tràn đầy tinh thần của nó, Tiêu Xán nhịn không được cùng vui mừng theo.
Lề mề một hồi, kéo lấy vạt áo của áo sơmi không được tự nhiên mà đi đến phòng bếp, Hoắc Viễn Phàm đang xoắn tay áo cúi đầu đang ướp món dưa leo, tư thế lấy dao xắc thịt của hắn thành thạo đến khiến cho cô kinh ngạc.
Trong ký ức, hắn còn chưa bao giờ nấu qua cơm.
"Em đã tỉnh rồi." Hắn dừng lại động tác, vẻ mặt tràn đầy dịu dàng mà nhìn về cô, con mắt đen như đá vỏ chai, gần như có thể hút đi linh hồn của người.
Tim của Tiêu Xán loạn đập thình thịch, theo bản năng mà xoa ngực, "Quần áo của tôi đâu?"
Cô cố ý làm cho giọng nói rất hung ác, để tỏ ra sự chán ghét và căm hận của mình đối với hắn.
"Ở trên ban công." Hắn chỉ cái phương hướng.
Tiêu Xán lập tức quay người sắp phải đi lấy quần áo, một giây sau lại bị Hoắc Viễn Phàm một phát tóm lấy, cô quay đầu lại, đối vào đôi mắt hiện ra ánh sáng lấp lánh kỳ diệu của Hoắc Viễn Phàm, "Ngươi làm gì thế?"
Màu sắc của con mắt Hoắc Viễn Phàm đậm lên, ánh mắt từ từ trượt xuống, rơi vào trên đùi vừa dài vừa trắng của Tiêu Xán, "Em ăn mặc như vậy thì muốn đến ban công sao?"