Ý Tương Tư Mà Tôi Từng Chôn Sâu

Chương 22




Hoắc Viễn Phàm đau lòng cho con trai, bàn tay nhẹ nhàng rơi vào trên bờ vai nhỏ của thằng nhóc, sâu dưới đáy mắt đang cất giấu nỗi đau xót không cách nào nói được, "Tiểu Dực nghe lời, đừng khóc, khóc rồi, mẹ của con sẽ đau lòng cho con đấy."

Tiểu Dực ngoan ngoãn mà lau sạch nước mắt, hít mũi một cái, xoay người bưng lấy mặt của Tiêu Xán, ở trên mặt của cô ấy hôn mạnh vài cái, "Mami, con yêu mẹ, mẹ ngủ no rồi thì nhanh chóng dậy đi, con cùng bố đều đang đợi mẹ."

Thằng nhóc lại lải nhải cằn nhằn mà nói vài câu, sau đó mới tới lượt Hoắc Viễn Phàm.

Hoắc Viễn Phàm xoay người, nắm thật chặt tay của Tiêu Xán, trầm thấp mở miệng: "Tiểu Dực mỗi ngày đều đang khỏe mạnh trưởng thành, đường nét trên khuôn mặt của nó rất giống anh, nhưng đôi mắt đặc biệt giống em, rất tuấn tú."

"Xán Xán, anh biết rõ em đối với anh rất thất vọng, thậm chí còn căm hận anh, nhưng là chỉ có em tỉnh lại mới có thể tra tấn anh càng thêm sâu à, em tỉnh dậy đi."

Hai cha con nói xong lời muốn nói, lúc này mới rời khỏi.

Bọn họ không có phát hiện, khi bọn họ rời khỏi, ngón tay của Tiêu Xán nhúc nhích một cái, động tác rất nhỏ, cũng rất ngắn ngủi.

Trong hành lang của bệnh viện, đụng phải Đỗ Trạch đang đến thăm Tiêu Xán, tiểu Dực và hắn cũng đã rất quen thuộc rồi, vui vẻ mà chào hỏi, gọi hắn là chú Đỗ, trên mặt của Đỗ Trạch cũng không thể che hết sự vui mừng, "Tiểu Dực lại cao thêm rồi."

Tiểu Dực đắc ý mà gật đầu, "Đương nhiên rồi, con mỗi ngày đều uống sữa tươi và vận động."

Đỗ Trạch mỉm cười, trìu mến mà vuốt vuốt đầu tóc xù xù của tiểu Dực, "Tiểu Dực là ngoan nhất, đợi mami của con tỉnh rồi, nhất định vì con mà cảm thấy tự hào."

Tiểu Dực nháy nháy mắt to, gật đầu, "Ừ, con chính là muốn mami vì con mà cảm thấy tự hào."

Sau khi đưa mắt tiễn hai cha con rời đi, Đỗ Trạch đi vào phòng bệnh, ngồi ở bên cạnh Tiêu Xán bên, trước tiên là yên tĩnh mà nhìn cô ấy trầm mặc thật lâu, lúc này mới thở dài mở miệng: "Hai năm qua, Hoắc Viễn Phàm cũng trải qua rất không dễ dàng đấy, mỗi ngày đều đích thân mang theo tiểu Dực, không bao giờ cho tiểu Dực rời khỏi qua bên người của hắn, bất cứ việc gì cũng là tự lực tự làm mà trông nom, tiểu Dực đẹp trai như vậy, hoàn toàn là kết quả mà hắn tận lực bỏ ra mới có được đấy... "

Lại là lăng im lâu dài.

"Tiêu Xán, nếu như cô còn hận Hoắc Viễn Phàm, thì nhanh chóng tỉnh lại hành hạ hắn, ngủ say không tỉnh suốt như vậy, lực công kích quá nhỏ, làm sao có thể khiến hắn đau lòng được, làm sao có thể khiến hắn hối hận đấy?"

"Kiều Ni Ni kia, đã bị chịu hình phạt rồi, đã phán quyết mười tám năm, đây là trừng phạt lớn nhất mà Hoắc Viễn Phàm tranh thủ có được, nhưng mà tôi thấy điệu bộ của Hoắc Viễn Phàm, đoán chừng cô ấy đời này cũng đừng hòng đi ra ngoài tù giam rồi, hơn nữa cuộc sống trong tù cũng sẽ không tốt như thế đâu."

Lại là chuyện không rõ chi tiết mà từng cái nói cho cô ấy nghe.

"Đã đến giờ rồi, tôi đi về trước đây, tuần sau lại đến thăm cô."

Giữa lúc Đỗ Trạch quay người rời khỏi, mí mắt của Tiêu Xán nhúc nhích, thoạt nhìn rất có dấu hiệu tỉnh lại.

Trong chớp mắt lại trôi qua ba tháng, kỳ nghỉ hè của các học sinh nghỉ đã chấm dứt, bắt đầu năm học mới học kỳ mới, trung tâm dậy sớm mà Hoắc Dực đang học, nhiều bạn nhỏ đã nhao nhao đi học rồi, hắn cũng làm ầm ĩ mà muốn đi học.

Hoắc Viễn Phàm gần như mọi thứ đều thuận theo con trai, bị nó hành hạ vài ngày cũng đồng ý rồi, nhưng mà lại đưa nó đến nhà trẻ quốc tế tốt nhất của thành phố này, hơn nữa trước khi nó báo danh nhập học, đã thu mua nhà trẻ này.

Ngày một tháng chín, bạn nhỏ Hoắc Dực đeo cặp sách mới, cực kỳ hào hứng mà đi học.

Hoắc Viễn Phàm cho là nó nhiều nhất là mới mẻ có một tuần liền sẽ về nhà, không ngờ là nó ngược lại tiếp tực kiên trì, mỗi ngày đi đến trường học điểm danh, còn vô cùng ngoan ngoãn mà nói với hắn: "Bố, con đi học rồi, về sau bố có thể ít vất vả hơn chút rồi."

Nhìn thấy con trai cực kỳ giống bộ dáng xuất sắc của mình, nghe những lời non nớt lại hiểu điều của nó, ngực của Hoắc Viễn Phàm chua xót đến mức rối tinh rối mù, ngay cả hốc mắt cũng bị ướt rồi.

Hơn hai năm qua, con trai luôn là trụ cột của hắn.

Bằng không trong một nghìn cái ngày đêm này, sớm đã vì đau lòng và hối hận mà sụp đổ rồi.

"Tiểu Dực, bố yêu con."

Trước cửa của nhà trẻ, hai cha con trình diễn một tiết mục tuyệt hảo, khó nỡ chia lia.