Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 97




Thẩm Diên Phi nắm lấy cánh tay nhỏ cô đưa qua, ngón tay đẹp đẽ: “Yêu nhau cũng cần lý do sao? Tình yêu có thể có một khởi đầu rõ ràng sao? Hay là như việc công tắc đóng mở, khi quá đau khổ quá cô đơn thì bất cứ lúc nào cũng có thể tắt đi? Anh trải qua bao nhiêu chuyện mới có thể có được ngày hôm nay, em cầm một tờ đơn ly hôn thì muốn thu lại toàn bộ.”

“Em nói thích anh, quan tâm anh, giao cả đời cho anh, đều là đang dỗ anh, phải không? Tình cảm cho nhau nhẹ nhàng thì có thể buông xuống, có một câu nào, một chữ nào có thể để anh xem lời em nói là thật?”

Anh đỡ gáy của cô, kéo cô gần lại, cô ngẩng mặt nhìn anh, sự ấm nóng và ẩm ướt của cả hai như quấn vào nhau, cả hai dây dưa trong căn phòng có lò lửa đốt cạn không khí.

“Nhưng anh đều tin rồi, em đem tình cảm trả cho anh, vậy anh thì sao, em định như thế nào? Tiện tay vứt anh đi sao? Nếu như anh không đến, em có phải chuẩn bị đợi đến lúc anh ký tên ở trên tờ đơn ly hôn mới chịu gặp mặt anh không?”

“Không có ngày đó, anh không thể sống tiếp, hợp đồng trước khi kết hôn đều là gạt em, từ khoảnh khắc bắt đầu em đến gần anh, anh sẽ không để em đi ra khỏi đời mình!” Đôi mắt đen thẳm lạnh lùng, nuốt người khác đến xương không còn, anh siết tay cô đè vào lồng ngực đang đập của mình, cắn đôi môi đang run của cô hỏi: “Hay là anh cho em dao, em cầm tay anh đâm vào đây, đây là cách đơn giản nhất để trực tiếp chấm dứt mọi chuyện.”

Khương Thời Niệm thật kỳ lạ, con người ở đâu lại nhiều nước mắt như vậy, như muốn đem tim móc ra cho ai xem vậy, trong hốc mắt của cô trào ra, đã nói không rõ là đau xót hay là kích động, chỉ là những lời nói thấm đẫm lòng thành cô dành cho anh. Anh như được khắc vào trong cơ thể, cảm tình hỗn loạn ở trước mắt lại như cảnh cưỡi ngựa xem hoa.

Cô ở trong trại trẻ mồ côi trầy trật để sinh tồn, bị Tưởng Huân ức hiếp, mùa đông hết lần này đến lần khác bị đẩy vào hồ nước, run lẩy bẩy nằm cuộn tròn đến đêm khuya, để lại gốc bệnh suy nhược dễ bị nhiễm lạnh sốt cao.

Cô vào nhà họ Khương, lớn lên từng ngày trong những lời nói ác độc, sống trong vỏ bọc giả dối của người khác, nhìn không rõ bản thân ở đâu.

Cô tưởng bản thân chạy một mình trong đêm đen tối mịt, nhưng ngọn hải đăng cao to sớm đã đứng sừng sững trong sương mù, là cô không dám ngẩng đầu, sợ ánh sáng quá mức chói mắt kia, thế mà giây phút cô loạng choạng không nơi nương tựa như vậy, cô đều được bao bọc trong vùng ánh sáng của anh.

Khương Tuệ Tuệ sống cùng hàng ngàn chuyện tổn thương trong mười năm, trên thế gian chỉ có một người biết ghi nhớ.

Không phải chìm trong bóng tối, cô từ đầu đến cuối đều có ánh sáng vây quanh.

Những vùng ánh sáng đó có thể đem những đau khổ trước đây cô đã gặm nhấm đều xoá bỏ, nhưng là ai đến xoá bỏ sự cô đơn và cơn điên cuồng của Thẩm Diên Phi, vô số suy nghĩ vô vọng chồng chất trong quá nhiều năm, ai đến an ủi anh.

Khương Thời Niệm khóc đến mức đứng thẳng người không nổi, nước mắt chảy xuống cằm, chỉ biết nắm chặt áo của anh, nói năng lộn xộn giải thích: “Đơn ly hôn là của người khác, em chỉ là ghi tên lên.”

Không đúng… Như vậy có gì khác biệt, từng chữ từng nét đều là cô tự viết.

“Là em xuống máy bay không mở điện thoại, không muốn nói chuyện với anh, sợ không nghe được điều em muốn nghe.”

Sao càng nói, càng khiến tim người khác bị nghiền thành bùn.

Khương Thời Niệm ho khan, tiến lên trước ôm anh: “Em ghen, sợ hãi, không có gan nghe anh yêu người khác, vì vậy mới trốn tránh, em tham lam ích kỷ, rõ ràng quá khứ của mình cũng rối tung, còn hi vọng anh từ đầu đến cưới chỉ có mình em, Thẩm Diên Phi… Bây giờ em nói yêu anh có trễ không, em không thể ngang hàng với anh, lúc trước không thể, bây giờ… Có thể sau này, em cũng không cách nào so với anh, nhưng em yêu anh, chỉ đã yêu anh như vậy.”

Cô đâu có được cảm giác thoải mái bị ném lên trên cao, rồi lại lần nữa chìm xuống biển sâu, cô muốn đem tất cả tình cảm và nhiệt huyết để hết vào trong lò lửa, mới có thể nâng cao nhiệt độ cao mà quấn lấy anh, cô đã không giữ lại chút gì, cô đồng ý, cũng không sợ hãi.

Bên ngoài trời còn lất phất mưa phùn, tiếng chân người hỗn loạn ở xa nghe không rõ, ngọn lửa của lò trong nhà đột nhiên phát ra âm thanh, nổ ra đốm lửa đỏ ngầu.

Khương Thời Niệm vịn gáy đang cúi xuống của anh, đột nhiên cảm thấy thế giới này đã thu nhỏ đến mức chỉ còn lại hình bóng của một người.

Cô dùng hết sức nhón chân, đôi môi sừng sững dính vào nhau, nhưng mà chỉ một người chủ động, sự va chạm nhẹ nhàng vô cùng ngắn ngủi, cứ giống như ngăn chặn nguy cơ, người đó sớm đã không chịu nổi vừa hoảng sợ vừa khao khát, sau khi tách bỏ mọi ái dục thuần thuý, đều đúc thành vọng tưởng hoang dã nguyên thuỷ, giữ lấy gáy của cô đẩy đến cửa, mất khống chế cắn mút ra vị tanh mặn nhàn nhạt.

“Nói lại lần nữa.” Anh lạnh lùng hăm doạ: “Câu vừa nãy nói, nói một lần nữa với anh!”

Khương Thời Niệm cách màn nước mắt nóng nhìn anh, chống đỡ sự kiềm chế chèn ép hung ác của anh, sờ gương mặt và sóng mũi của anh, trượt đến đôi môi, rơi xuống yết hầu phập phồng chuyển động, cảm nhận sự trướng lên kịch liệt của động mạch: “Thẩm Diên Phi, em chỉ yêu anh.”

Khả năng tự làm chủ trong nháy mắt sụp đổ không có ai trước ai sau, ngón tay cái của anh sờ nhẹ môi của cô, đột nhiên nhanh chóng phủ lên một nụ hôn sâu. Cô thất thần trốn tránh nhưng bị cảm giác hừng hực nghiền nát, ngày càng tăng lên, khiến cho đôi môi của cô không thể đóng lại, lưỡi tê dại mất cảm giác, vệt nước không ngừng chảy ra khỏi khoé miệng, trộn vào nước mắt nghẹn ngào của cô.

Khương Thời Niệm không có lý trí, ngón tay run rẩy kéo dây kéo áo ngoài của anh, không theo quy củ kéo vạt áo phía trong của anh, kéo không ra thì chỉ hoảng loạn ngẩng đầu, hôn môi và hôn đầu mũi của anh. Cô liếm nhẹ lông mi đen nhánh của anh, ngón tay vân vê lớp gân xanh đang đập ở trên cần cổ, từng lần một sờ độ cong yết hầu của anh, không quan tâm khiêu khích giới hạn của anh: “Anh lấp đầy em.”

Tiếng của cô hơi nhỏ, nghiêng ngả vỡ vụn, lại kiên định ở bên tai của anh đề ra yêu cầu: “Thẩm Diên Phi, em muốn anh lấp đầy.”

Tiếng thở nặng nề đến mức không dám nghe.

Cô vọt lên đỡ cửa, sau lưng tê mỏi, mặt ngẩng lên, ánh sáng xuyên vào từ khe hở của cửa sổ thoáng qua khoé mắt đỏ và lớp tĩnh mạch nổi lên trên trán của anh, cô cũng nuốt xuống dư vị vừa chát vừa cay hết lần này đến lần khác, ở trong lớp mồ hôi tuôn ra, cả hai chìm vào vực sâu dục vọng.

Lò lửa cháy mạnh, bị đôi giày ngắn đầy bùn lầy của người đàn ông bị đá đến cửa nhà vệ sinh đơn sơ và cực nhỏ, hơi lạnh tản ra, nhiệt độ tăng cao, áo gió và áo len của cô lần lượt rơi ở sau lò.

Một cái vòi sen tay cầm màu bạc cũ kỹ treo ở trên tường, người nhà bình thường cũng sẽ chê, lại có thể ở trong tiếng nước chảy lược bỏ bụi bẩn trên người lúc cực nhọc đi đường, cũng có thể che đậy hơi thở run rẩy và tiếng kêu khóc không kiềm chế được.

Không gian nhỏ đến chỉ có thể nương mình, lại giống như nén trời đất lại, buộc chặt nhau.

Tay của cô lạnh, dính nước nóng hổi rất nhanh lại nóng, cô muốn tìm vết xăm hoa huệ ở vị trí khác trên người anh, lại dạo chơi thúc đẩy dục vọng không chạm đáy của anh. Cô cũng không biết anh giấu nó ở nơi bí mật chưa từng bị phát hiện, chỉ có thể chịu hết nổi khiêu khích mới ngẩng đầu, năm ngón tay của hai người đan vào nhau, đè ngón tay áp út của anh xuống, theo chuyển động lên xuống của bản thân.

“Tuệ Tuệ…” Anh cắn chặt răng, giọng nói tối nghĩa ép người khác phát điên, cả hai đều biết rõ: “Anh sẽ bắn vào trong.”

Ở đây núi sâu đường xa, cách biệt với thế giới bên ngoài, không gian chật hẹp như lồng thú, đương nhiên cái gì cũng không có, cũng chưa từng chuẩn bị, ngoại trừ ngọn lửa bập bùng và nước chảy dâng trào, chỉ có hai cơ thể nóng rực hoà hợp với nhau.

Cánh tay ướt của Khương Thời Niệm vòng qua cổ của anh, nghênh đón sự gột rửa của nước ấm, vừa khóc vừa cười nói: “Em là vợ của anh, mang thai thì… sinh, có phải anh không cần sợ nữa.”

Câu nói này như xé rách vết thương từ tận nơi sâu nhất, đôi mắt ứ máu của người đàn ông che phủ trói buộc cô, càng xâm phạm quá đáng, anh khống chế khuôn mặt ướt át đỏ ửng của cô, chăm chú nhìn, khi cô cắn môi cũng nhịn không nổi kêu lên, vết nước bị rơi vào hõm sâu không có đường để chảy, im lặng tràn đầy mí mắt của anh, rơi ở trên khóe môi của cô, hoà vào dòng nước chảy.

“Con có tác dụng sao?” Dường như anh đang cười: “Bản thân anh không phải là kết quả của việc sinh sản xong liền bị bỏ rơi kia sao?”

Tàn nhẫn chiếm lấy, lại dịu dàng hôn, anh hơi khàn giọng muốn ôm cô: “Anh giữ không được, em vẫn sẽ đi, ngày nào đó hối hận, tiện tay vứt bỏ anh.”

Tim của Khương Thời Niệm sắp nổ rồi, cảm quan và tinh thần bị đả kích chồng chất, cô gần như lựa ý hùa theo không nổi, cô nếm được vị mặn chát ở khoé môi, mặc kệ mọi thứ ôm lấy anh, giọng nói đứt đoạn với sự lên xuống của cô: “Thẩm Diên Phi, điều em muốn đã nói với anh, sớm đã vượt qua mười lần đúng không? Em đổi một lần không muốn với anh, anh đồng ý không?”

“Em không muốn chia tay, không muốn ly hôn, không muốn khiến anh đau như vậy.” Cô co rút lại: “Chúng ta phải cùng nhau sống một đời.”

Dòng nước nóng của vòi sen, cuối cùng cũng tuôn xuống, rơi vào lồng ngực phiếm hồng của cô.

Anh không trả lời, chỉ vùi đầu vào xương quai xanh của cô, cắn một cái làm vùng da quanh đó rướm máu.

Giường trong căn nhà không lớn, hai người phải ôm nhau chặt cứng, Khương Thời Niệm một mực không ngủ, dựa vào lồng ngực của Thẩm Diên Phi, ép anh ngủ, cưỡng ép anh nhắm mắt lại. Rồi cô khoác áo đứng dậy đi đến tủ tìm hộp thuốc mang theo, lấy dị vật còn sót lại ở lòng bàn tay của anh, bôi thuốc băng bó, xong mấy động tác, cô đã bị anh kéo lại ôm chặt, từ đầu đến chân.

Sau bữa trưa, chương trình tiếp tục ghi hình, trạng thái tinh thần của cô Lương cuối cùng tương đối ổn định lại, sợ thời gian của bản thân có hạn, chủ động yêu cầu quay hình.

Mắt của Khương Thời Niệm đỏ tương tự cô, Thẩm Diên Phi đã thay đồ, công khai xuất hiện, không để ý phản ứng kinh ngạc của cả đoàn, anh rất ít mở miệng, chỉ một tấc cũng không rời ở bên cạnh Khương Thời Niệm.

Cả cuộc thăm hỏi và ngoại cảnh của người dẫn chương trình trải qua một ngày đã quay xong, nhưng tổ tiết mục còn phải lấy cảnh khác, cần phải ở thêm một thời gian.

Mưa ở đèo luôn không ngừng, cứ duy trì không lớn không nhỏ, trước khi Khương Thời Niệm tới còn chưa hết cảm, lại trải qua dầm mưa đêm ngày đầu tiên, lúc trước trong lòng còn mạnh mẽ, lại bận chạy cho kịp tiến độ, còn chưa lộ ra điều gì, cho đến sau khi kiên trì làm việc để kết thúc nhiệm vụ quay hình, mới ở bữa trưa bộc phát ra.

Gốc bệnh lâu năm bám rễ ở đó, thể chất so không được với người khác, cô ho không ngừng, đột nhiên sốt cao đột nhiên thấy cay mắt.

Căn cứ đưa thuốc cho bác sĩ mang theo cho cô Lương có hạn, với lại đều là dựa theo bệnh tình của cô Lương, Khương Thời Niệm có thể dùng không nhiều, xe cũng chưa sửa được, lại thêm tình hình hai ngày nay đường trơn, so với lúc trước càng không có người vào được, muốn thông báo bên ngoài kêu máy bay trực thăng đưa thuốc đưa bác sĩ càng không thể thực hiện được rồi.

Bác sĩ lo lắng: “Triệu chứng sốt xuất hiện có thể là do viêm nhiễm gì đó.”

Thẩm Diên Phi cho Khương Thời Niệm mặc mấy lớp áo ngoài, lấy áo mưa cỡ lớn của căn cứ quấn hai cái cho cô, đồ cần thiết chỉ mang theo rất ít. Trong lúc kích động việc khuyên can được người không thể chấp nhận cũng không thể tin tưởng ở căn cứ, anh bình tĩnh cõng cô, bước nhanh xuyên qua màn mưa, nhân lúc trời còn sáng, tầng mây đè ngọn cây tối om, anh đạp lên bùn nước gập ghềnh, dẫn cô ra khỏi núi.

Khương Thời Niệm vẫn xem như tỉnh táo, nhưng không chống cự anh, ở trên lưng anh nhéo cắn đều làm hết, lời uy hiếp cũng nói trong lúc khóc, anh vẫn sừng sững bất động, lưng cõng cô, từng bước chân dẫm trên lớp đá vụn.

“Khóc cái gì.” Giọng nói khàn khàn của anh thậm chí lộ ra vẻ không tập trung: “Là ai nói chưa được anh cõng qua, chưa đi bên nhau ở trong mưa, bây giờ còn dám phủ nhận?”

Khuôn mặt Khương Thời Niệm ướt nhẹp, mưa nhỏ và nước mắt trộn lẫn vào nhau, phân biệt là điều không thể, cô biết cô chống cự không lại anh, nằm ở trên tấm lưng lạnh cứng của anh, khó chịu thút thít, lựa chọn ôm anh chặt cứng, đầu óc mơ hồ hỏi: “Nhưng anh còn chưa nói em nghe, sao anh không học Thanh Đại, muốn đi Mỹ, mặc kệ em.”

Thẩm Diên Phi rất lâu chưa hề lên tiếng, ý thức của cô choáng váng lộn xộn, còn gắng gượng, việc cắn anh không có tác dụng, thì dán vào cách lớp áo mưa, hôn chiếc tai sau ướt nhẹp của anh.

Cuối cùng trong đầu anh gợn lên suy nghĩ anh không sợ hãi nói: “Mùa hè năm đó xảy ra tai nạn, tai hư rồi, thành tàn phế, không xứng với em.”

Ngón tay của Khương Thời Niệm siết chặt lại, nhanh chóng nói: “Em không để ý! Cho dù anh chưa khỏi em cũng không để ý!”

“Phải không, em nói đấy, anh nhớ rồi.”

Cô nức nở, kiên trì truy hỏi: “Tai nạn gì, ở đâu, sao lại xảy ra, vết thương có nghiêm trọng không?”

Nơi cổ họng của Thẩm Diên Phi phát ra tiếng cười nhẹ, hời hợt trả lời: “Không nặng, bình thường thôi, một vụ tai nạn không đáng nhắc tới.”

Tiếng mưa ào ào rơi xuống.

Cô khóc nức nở cảm xúc không ổn định: “Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, anh còn rời đi không, có còn bị em làm tổn thương không, sẽ hoàn toàn buông bỏ em.”

Anh cắn răng nói: “Không đi, anh sẽ không để em có cơ hội yêu người khác, cho dù em chán ghét anh hay sợ anh, anh cũng quấn lấy em, khiến em sớm muộn gì cũng có một ngày chú ý đến anh, cầu xin em nhìn anh, nhìn kỹ anh, chấp nhận anh, gả cho anh.”

Khương Thời Niệm dần dần nói chuyện không khớp với anh, mí mắt nặng nề trì xuống, nằm cạnh cô, anh rầu rĩ hỏi: “Lần trước mưa lớn, anh cõng em, có phải thực sự đã hát cho em nghe qua không?”

Thẩm Diên Phi không nói chuyện.

Bùn lầy ngoằn ngoèo dưới chân, hai tay anh giữ lấy đầu gối của cô, từ trước đến nay, dùng hết tất cả của bản thân để bảo vệ cô.

Anh chỉ nhàn nhàn tạo ra tiết tấu, cô mơ màng nghe, cũng biết đây là một bản nhạc tiếng Anh lúc nhỏ ở bên cửa lúc Giáng Sinh đã nghe “Edelweiss”, cô cũng từng ngưỡng mộ nhìn lên, lặng lẽ cầu được hạnh phúc chiếu cố.

Anh không có hát thành lời, giọng anh không được liền mạch, thỉnh thoảng vuốt đôi tay nhuộm đỏ của cô, như vào thời khắc chạng vạng vào năm cấp ba đó, như giữa núi rừng rậm rạp bây giờ, mưa hoà tan ôm lấy cây già.

Chỉ có hai câu cuối, bị anh đổi lại từ, nhẹ nhàng cất giọng khàn khàn, để cô nghe thấy.

Bless my baby forever.

Luôn chúc phúc cho cục cưng của anh.

Deep love my baby forever.

Luôn yêu cục cưng của anh.